Cao Thủ Tu Chân

Chương 1847



Chương 1847

“Tất nhiên là có rồi, bây giờ tôi đang ở dưới thư viện đợi anh, anh xuống đất rồi nói”.

Vừa nói xong Ngụy Tử Phó đã cúp máy.

Diệp Thiên xoa cổ, chậm rãi đi xuống tầng.

Đến bên dưới thư viện, một chiếc BMW 5 Series dừng lại ngay bên cạnh, Ngụy Tử Phó mở cửa xe bước xuống.

“Anh Thiên, đi, tôi dẫn anh đi ăn tối ở nhà tôi”.

Diệp Thiên nhíu mày: “Nhà cậu? Vậy thì thôi, tôi ăn bừa gì đó ớ nhà ăn là được rồi”.

Cậu có quan hệ khá tốt với Ngụy Tử Phó, nhưng đến nhà ăn cơm hơi không ổn lắm.

“Đừng mà anh Thiên!”

Ngụy Tử Phó vội bước đến thì thầm: “Thật ra là thế này, tôi hẹn Nhậm Uyển Doanh, nhưng không biết cô ấy làm sao mà nói nếu anh đi, cô ấy mới đi, tôi không còn cách nào đó”.

Mặc dù Diệp Thiên không tỏ thái độ gì, nhưng Ngụy Tử Phó vẫn không nhịn được kéo cậu vào hàng ghê’ sau xe.

Diệp Thiên bất lực lắc đầu, chỉ đành tựa vào trên ghế để mặc Ngụy Tử Phó chở anh rời đi.

Đến trước cống trường, Ngụy Tử Phó phanh xe lại, trên vỉa hè bên phải xe có một bóng người mảnh mai trong bộ váy màu be, chính là Nhậm Uyển Doanh.

“Uyển Doanh, lẽn thôi”.

Ngụy Tử Phó lên tiếng gọi, Nhậm Uyển Doanh gật đầu, nhìn thấy Diệp Thiên ngồi hàng xe phía sau định mở cửa ngồi vào.

Nhưng cô ta thử mở mấy lần nhưng cửa không mở ra, Diệp Thiên cũng lặng lẽ ngồi tựa người vào ghế, không có ý định mở cửa, khiến cô ta cảm thấy ngượng, chỉ đành ngồi vào ghế phó lái.

“Cậu Phó, chúng ta đi đâu thế?”

Nhậm Uyển Doanh thu hồi ánh mắt từ trên người Diệp Thiên lại, quay sang hỏi Ngụy Tử Phó.

“Trước tiên giữ bí mật, đến rồi cô sẽ biết, tôi dẫn cô đến gặp một nhân vật tầm cỡ lớn”.

Nhìn thấy Nhậm Uyển Doanh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, Ngụy Tử Phó chỉ cảm thấy thần hồn điên đảo, ngay cả trái tim cũng bay bổng, sau đó đạp chân ga lái về hướng biệt thự nhà họ Ngụy.

Khoảng chừng nửa giờ sau, ba người đã đến biệt thự nhà họ Ngụy.

Nhà họ Ngụy là một trong mười gia tộc quyền thê’ nhất của Cảng Đảo, quả thực là nhà lớn nghiệp lớn, ngay cả biệt thự trông cũng rất lộng lẫy nguy nga, giống như nội viện hoàng cùng, Nhậm Uyển Doanh nhìn mà thất thần.

Ngụy Tử Phó đắc ý trong lòng, nghĩ đến bản thân rất có khả năng ôm được mỹ nhân về, cậu ta lại càng nhiệt huyết trong lòng, làm ra tư thế mời với Nhậm Uyển Doanh.

“Uyển Doanh, đây là nhà của tôi, mời vào trong, hôm nay là mời mọi người đến cùng ăn bữa cơm, đều là người quen cả, anh cả và chị hai tôi, không cần phải nghĩ nhiều!”

Đây chính là mục đích cậu ta muốn đưa Nhậm Uyển Doanh đến, nếu cậu ta đã quyết định muốn cưới Nhậm Uyển Doanh về nhà, hôm nay cứ nhân cơ hội này, để anh chị mình và Nhậm Uyển Doanh gặp mặt nhau, đặt nền móng gặp bố mẹ sau này, đây chính là quy tắc của gia đình hào môn.

Nhậm Uyển Doanh khẽ nhíu mày, nhưng khi cô ta nhìn thấy Diệp Thiên phía sau, lập tức thoải mái hẳn, chung quy cũng gật đầu.

“Cậu chủ nhỏ, mau vào trong đi, cậu cả và cô hai đã đến rồi!”

Một người trung niên trong dáng vẻ như quản gia nghênh đón, cung kính nói với Ngụ Tử Phó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.