Cao Thủ Tu Chân

Chương 1855



Chương 1855

Cận ức Trần nói với vẻ ngạo mạn “ông tổ đã quay về, ông nói rằng vùng đất cảng Đảo này ông chỉ muốn nghe thấy một âm thanh, đó là âm thanh của nhà họ Cận!”

“Việc nhà họ Cận thống nhất giới thượng lưu ở cảng Đảo đã là thế cục, ông tố đích thân ra tay, tiêu diệt nhưng tiếng nói không chịu nghe theo, ông ấy sẽ khiến tất cả những kẻ mạnh ở Cảng Đảo đều quy về một mối dưới chướng nhà họ Cận, mội vương triều trước giờ chưa từng có về cả mặt kinh doanh và võ thuật”.

Câu nói của Cận ức Trần đã thể hiện dã tâm và khát vọng vô cùng tận của nhà họ Cận. Nhân vật đã im lặng hàng trăm năm qua lúc này đã bắt đầu nhe cái răng nanh của mình ra.

Câu nói của Cận ức Trần cứ vang vọng trong đâu Ngụy Chuy. Một giây sau, ông ta cầm lấy tờ giấy mời gia nhập hội.

“Cậu Trần, thương hội Cận Môn, tôi đồng ý gia nhập!”

ồng ta không hề do dự, nhanh chóng lấy bút ra và viết tên của những người phụ trách các phương diện của nhà họ Ngụy lên.

ở phía sau, Ngụy Tử Phó với ánh mắt sôi sùng sục nhưng không dám nói thêm nửa lời. Cậu ta biết rõ phong cách làm việc của bố mình, nếu như chuyện có thế cứu vãn thì ông quyết không từ bỏ. Giờ Ngụy Chuy không nói lời nào, lập tức điền thông tin thì rõ ràng chuyện này đã trở nên khó tới mức ông ta không thể tưởng tượng thêm được nữa.

“Nhà họ Cận ở cảng Đảo đáng sợ như vậy sao?”

Cậu ta khẽ thờ dài, lần đầu tiên cảm thấy mình chỉ như hạt cát bé nhỏ bất lực, dù là người có địa vị cao như Ngụy Chuy, là gia chủ nắm giữ cả nhà họ Ngụy thì lúc này cũng phải cúi đầu trước uy thế của nhà họ Cận.

Khi cậu ta đang âm thầm thớ dài thì có một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cậu ta.

Cậu ta giật mình, quay qua nhìn thì thấy Diệp Thiên đang nhìn mình với vẻ điềm đạm.

“Cậu Phó. Có cách riêng sao không quyết tâm tới cùng?”

Giọng nói của Diệp Thiên mang theo sự tự tin và vô cùng bá đạo.

“Mặc dù nhà họ Cận mạnh nhưng chưa mạnh tới mức đó. Tờ đơn này, một khi giao ra thì có nghĩa là nhà họ Ngụy của cậu sẽ trở thành một trong những con rối của nhà họ Cận đấy!”

“Nếu như không điền thì vẫn còn giữ được danh dự và sự tôn nghiêm của nhà họ Ngụy ở cảng Đảo, vẫn còn là hào môn được nhiều người ngưỡng mộ và kính trọng. Lựa chọn thế nào đây?

Rất dê đúng không?”

Diệp Thiên không có ý định xen vào chuyện của nhà họ Cận ở Cảng Đảo. Nhưng câu nói của ông tổ nhà họ Cận rằng muốn toàn bộ kẻ mạnh trong giới võ đạo của Cảng Đảo đều quy về nhà họ Cận, thiết lập vương triều nhà họ Cận thì đã khiến cậu bị kích động.

Trong giới võ đạo kính trọng kẻ mạnh là điều nên làm nhưng không phải là làm nô lệ.

Sau gần một tháng tĩnh dưỡng những vẫn chưa muốn chiến đấu thì lúc này đôi mắt cậu đã ánh lên ngọn lửa rực rỡ.

“Anh Thiên, anh …”

Ngụy Tử Phó giật mình, đây là lần đầu tiên mà Diệp Thiên nói với cậu bằng vẻ nghiêm túc như vậy.

Đôi mắt Diệp Thiên rực lửa, không hề có ý nói đùa. Cậu tiếp tục nói: “Suy nghĩ của cậu là không muốn gian hập hội Cận Môn vậy thì tiếp tục kiên trì đi!”

ông tố nhà họ Cận trở về sẽ càn quét khắp giới thượng lưu của Cảng Đảo, điều này vốn chẳng liên quan tới Diệp Thiên, nhưng ông tổ này lại bắt những kẻ luyện võ của nơi đây phải cúi mình, lúc này cậu lại ở đây thì được nhiên không tránh khỏi dây dưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.