Mọi người đều kinh hãi, với đòn tấn công kết hợp thực lực của hai người này, ở đây ngoài cao thủ đẳng cấp như Ngô Vinh Quang có thể đón đỡ ra, những người khác nếu trúng phải sẽ đứt hết gân cốt, thậm chí chết ngay tại chỗ.
Người này đứng ngay giữa đòn tấn công toàn lực của hai người, vậy chẳng phải sẽ lành ít dữ nhiều hay sao?
“Ầm!”.
Một tiếng nổ vang lên, cảnh tượng thê thảm đó lại không hề xảy ra.
Chỉ nhìn thấy Tiền Trọng và Quách Tùng Niên cùng bay ngược ra sau, rớt khỏi võ đài, rõ ràng bị nội kình mạnh mẽ làm bật ra xa.
Mọi người kinh hãi nhìn lên võ đài, một người đàn ông trung niên mặt mày dữtợn đứng chắp tay sau lưng, khí thê hơn người, giống như tông sư đương thời.
“Đường Đôn Nho?”.
Ngô Vinh Quang nhìn thấy người này, ánh mắt trở nên hết sức nghiêm nghị, kinh ngạc thốt lên.
Ngô Duyệt Huyên nhìn về phía Đường Đôn Nho, tràn đầy kinh hãi.
Mặc dù cô ta đã nghe nói cao thủ của Đường Môn lợi hại thê nào, ông hai của Đường Môn mạnh ra sao, nhưng đó chỉ là nghe nói, chưa hề nhìn thấy tận mắt.
Trước đó, hai người Tiền Trọng và Quách Tùng Niên đánh đến mức khó phân giải, sức mạnh kinh người, một đòn hợp sức của bọn họ lại bị Đường Đôn Nho nhẹ nhàng phá giải, còn dùng nội kình đánh bay bọn họ ra khỏi võ đài, vậy thì thực lực của ông ta phải mạnh đến mức nào?
Đường Đôn Nho đứng trên võ đài, lần lượt nhìn sang Tiền Trọng và Quách Tùng Niên vừa bò dậy từ dưới đất, mỉm cười nói.
“Hai vị, nếu đã là so tài thách đấu
thì cần gì phải liều cả tính mạng?”.
Tiền Trọng và Quách Tùng Niên tỏ ra vô cùng kinh ngạc, hai người cùng chắp tay hành lễ với Đường Đôn Nho, không dám ra tay nữa.
Chỉ riêng nội kình của ông ta đã đủ đánh bay hai người họ, thực lực như vậy ai có thể so sánh được?
Đường Đôn Nho xuất hiện, những võ giả nơi đây đều trở nên xôn xao.
Điều này có nghĩa là trận đấu khiến mọi người chú ý nhất ở Lư sơn sắp mở màn rồi.
Đường Đôn Nho đứng ngạo nghễ trên võ đài.
Mặc dù xung quanh võ đài còn có rất nhiều võ giả tỉnh Xuyên, nhưng dường như những người này cộng lại cũng không có khí thê mạnh mẽ bằng ông ta.
Một mình ông ta đã trấn áp toàn bộ.
Ngô Duyệt Huyên chợt bừng tỉnh, âm thầm cảm khái, đây chính là ông
hai của Xuyên Thục Đường Môn, đây chính là cao thủ chân chính, ước mơ của cô ta là sẽ có ngày một mình mình có thể trấn áp tất cả mọi người, trở thành tâm điểm chú ý giống như Đường Đôn Nho.
Đường Đôn Nho chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn trời, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, đã đến giữa trưa.
Giây lát sau, vè mặt ông ta thay đổi, quay sang nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, hai mắt lóe sáng, quát lớn.
“Diệp Lăng Thiên, giờ Ngọ đã đến, còn không lên võ đài sao?”.
Mọi người lập tức xôn xao, còn hai ông cháu Ngô Duyệt Huyên ngồi bên cạnh Diệp Thiên lập tức đờ người ra..