Cao Thủ Tu Chân

Chương 1947



Chương 1947

“Đây là…lệnh bài sinh mệnh của Anh Tử?”

Một trưởng lão đứng bên cạnh hiểu rất rõ về ngọc bèn bèn kinh hãi kêu lên.

Võ Đằng Nguyệt gật đầu, đôi mắt trở nên tối sầm.

Gia tộc Võ Đằng Nguyên là một trong tứ đại thần thị nên đều tiếp nhận sự tẩy lễ của thần Gaya,

và phân một phần sức mạnh linh hồn vào trong ngọc bài, tạo thành ngọc bài sinh mệnh, đại diện cho vấn đề sinh tử củo người đó.

Miếng ngọc bài sinh mệnh này là của Võ Đằng Anh Tử, nó bị nứt ra đồng nghĩa với việc lúc này Võ Đằng Anh Tử đõ bị thương nặng.

Ông ta khó có thể tưởng tượng nổi trong Đảo Quốc, dù có là ba gia tộc còn lại thì cũng không có ai dám ra tay với Võ Đằng Anh Tử. Cho dù là thiên hoàng thì cũng phải tỏ ra kiêng dè vài phần, cộng thêm với thực lực siêu phàm của Anh Tử thì ai có thể khiến con bé bị thương?

“Đồ khốn, mau đi thăm dò xem ai đã khiến Anh Tử bị thương và lập tức đi cứu viện!

Võ Đằng Nguyên gầm lên, biểu cảm vô cùng tức giận.

Mặc dù Võ Đằng Anh Tử là con gái nhưng không hề kém hơn bất kỳ thanh niên nào trong gia tộc Võ Đằng, hơn nữa còn rất giỏi giang, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đều được cô ta xử lý ổn thỏa, tầm quan trọng của cô ta trong nhà Võ Đằng là không cần bàn cãi.

Ông ta không cho phép Võ Đằng Anh Tử xảy ra bất kỳ chuyện gì.

“Rắc!”

Những trưởng lão khác đang định đi tìm kiếm Võ Đằng Anh Tử thì đúng lúc này tiếng nứt vỡ vang lên, ngọc bài sinh mệnh của Võ Đằng Anh Tử đã vỡ vụn trước mặt mọi người.

“Cái gì?”

Tất cả đều trợn mắt với biểu cảm chấn động.

Ngọc bài nứt vỡ đồng nghĩa là bị tốn hại, Võ Đằng Anh Tử – thiên chi kiều nữ của gia tộc đã bị người khác giết rồi sao?”

“Là ai, rốt cuộc là ai?”

Võ Đằng Nguyên đứng ngây tại chỗ. Lúc này tế điện thần Gaya bỗng rung chuyển, mấy cái cột trụ nhà đổ xuống, tạo thành những cái lỗ sâu hoắm dưới đất.

Ông ta thật không thế tưởng tượng nối ở Đảo Quốc lại có ai dám ra tay với Võ Đằng Anh Tử.

“Tìm, tìm bằng được người đó cho tôi, dùng toàn bộ lực lựng của nhà Võ Đằng thì cũng phải nghiền nát kẻ đó cho tôi!”

Đôi mắt ông ta dường như phát điên, sát ý dâng lên cuồn cuộn, ồng ta vừa dứt lời thì trong không gian bỗng có một giọng nam vọng tới.

“Không cần tìm nữa, tôi đang ở trước mặt các người đây!”

Giọng nói vang lên, mười ba người Võ Đằng Nguyên đồng loạt ngẩng đẩu thì thấy một người thanh niên đứng chắp tay, lơ lửng trên đầu bọn họ với ánh mắt thản nhiên.

Võ Đằng Nguyên co đồng tử, mười hai người khác thì cũng tái mặt. Tất cả những người có mặt, ngoài Võ Đằng Nguyên là một vương cấp thực sự ra thì những người khác cũng đều có tu vi bán vương cấp, vậy mà khi một người thanh niên lẳng lặng tiếp cận thì bọn họ lại không hề phát hiện ra. Không thể nào?

“Là cậu giết chết Anh Tử?”

Võ Đằng Nguyên đè nén nỗi kinh hãi và bắt đầu hỏi.

Người thanh niên chính là Diệp Thiên. Sau khi cậu thiêu cháy Võ Đằng Anh Tử thì mở Phong Lôi Bộ bước thẳng tới đền thờ Gaya, vừa đúng lúc mấy người Võ Đằng Nguyên đang ra hiệu lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.