Cao Thủ Tu Chân

Chương 1991



Chương 1991

Diệp Thiên thu lại hơi thở cuồng bạo trên người, bình tĩnh lại, cậu đang định đưa Cố Giai Lệ rời đi, thì chợt dừng chân lại, ánh mắt nghiêm túc.

“Ồ?”

Cậu nghiêng đầu qua, nhìn về phía bầu trời.

Nơi đó, từng áng mây lơ lửng, dần dần biến mất, cuối cùng xuất hiện bốn bóng người.

Trong bốn người, có ba nam một nữ, thoạt nhìn bọn họ đều bốn năm mươi tuổi, là độ tuổi tráng niên.

Mà người phụ nữ lại có vẻ ngoài tuyệt trần, độ tuổi son sắc đẹp nhất, trông giống như chị gái nhà bên hoàn mỹ.

Đội hình như vậy trông vô cùng kỳ lạ, nhưng bốn người lại đứng một chỗ, chân đạp không, cưỡi gió đi trong hư không giống như thần thánh ngạo nghễ đất trời.

Khí thế trên người bọn họ tựa như biển cả mênh mông, dập dờn trùng điệp, chấn động cả một vùng trời rét run.

Bốn người này, không có ngoại lệ mà đều là cao thủ hoàng cấp, hơn nữa tu vi bọn họ so với tứ đại quỷ thần chiến đấu với Diệp Thiên vừa nãy còn cao hơn mấy bậc, nếu hoàng cấp cũng phân cấp, thì bọn họ ít nhất cũng đều đạt đến cao thủ vĩ đại của hoàng cấp.

Những người này, đối với Diệp Thiên mà nói, toàn bộ đều là người lạ, cậu chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói.

Ánh mắt bốn người nhìn xung quanh, tất cả mọi người còn lại giống như không khí vậy, bọn họ chỉ lướt mắt qua đã khinh thường, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng cậu cũng đến Đảo Quốc rồi!”

Một người trong đó, quanh người thấp thoáng ánh lửa, chân giẫm vòng lửa, áo bào vàng đỏ bay phất phơ trên không, bồng bềnh như tiên, bước ra một bước, lên tiếng nói với Diệp Thiên.

“Ồ? Các người biết tôi?”

Diệp Thiên chợt cảm thấy kỳ lạ, thực lực hiện tại của cậu, tuy đủ ngang hàng hoàng cấp, thậm chí có thể giết chết hoàng cấp, nhưng trước đó, thế giới này lại không có mấy người biết thực lực thực sự của cậu, chiến tích của cậu cũng chỉ dừng lại ở việc một mình giết

chết sáu vương cấp ở Lư Thành mà thôi.

Đối với cao thủ hoàng cấp, hẳn là cậu là nhân vật không đáng để mắt mới đúng, nhưng bốn vị hoàng cấp này vừa mở lời, giống như đã quen biết cậu từ lâu vậy, khiến cậu vô cùng kỳ quái.

“Diệp Lăng Thiên – bá chủ thế giới, đương nhiên chúng ta đều biết, chẳng qua cậu không biết chúng tôi mà thôi!”

“Diệp Lăng Thiên, cậu quả thực là thiên tài tuyệt thế nổi trội nhất kể từ khi trận chiến vương cấp đến này, vừa xuất đạo đã lên như diều gặp gió, chưa từng gặp được đối thủ, ngay cả tôi, cũng không thể không ngưỡng mộ thiên phú của cậu!”

Người trung niên áo bào vàng đỏ vỗ tay chợt cười, giọng điệu xúc động, nhưng ngay sau đó, giọng điệu ông ta lại trở nên lạnh lẽo.

“Nhưng cậu ở Hoa Hạ quấy rối thế nào cũng được, hôm nay lại ngang nhiên bước vào Đảo Quốc, còn ở núi thần Thiên Lâm mà giết chết bốn quỷ thần cổ xưa của Đảo Quốc, cậu thực sự cho rằng thế giới này đều nằm dưới chân cậu, bản thân có thể muốn làm gì thì làm sao?”

Ánh mắt ông ta nghiêm túc, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe, giọng điệu vô cùng lạnh run.

“Chẳng lẽ thành viên liên minh võ thuật Hoa Hạ các cậu không nói cho cậu biết, đừng có ý đồ giẫm lên giới hạn tôn nghiêm giới võ đạo của một nước sao?”

“Hay là nói, cậu cho rằng Hoa Hạ có Liên minh Võ thật, còn Đảo Quốc tôi không có tổ chức người bảo vệ sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.