Cao Thủ Tu Chân

Chương 2048



Chương 2048

Diệp Thiên hiểu rõ, Catherine làm vậy là muốn trả thù mình vừa rồi không kịp bắt tay cô ta.

Mặc dù biết Catherine nghĩ thế nào, nhưng cậu không hề so đo, chỉ bình thản nói: “Không sao, cô lên để hành lý trước đi, tôi sẽ gọi điện tìm người sắp

“ồ?”

Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Catherine cũng có hứng thú.

“Phòng ở đây đều đã đặt trước hết rồi, cậu còn muốn ở lại đây sao?”.

Trong giọng nói của cô ta có vài phần chế giễu, rõ ràng là không tin, chỉ nghĩ rằng Diệp Thiên đang khoác lác.

Khách sạn Đông Văn đúng là sẽ chủ động đế trống một vài phòng cho khách quý và khách quen, nhưng ít nhất phải là hội viên kim cương ở đây mới có tư cách đó. Hơn nữa, hôm nay là cuối tuần giờ cao điểm, không còn thừa phòng. Dù là 39 phòng Suite hay 99 phòng cao cấp đều đã đầy khách, chỉ còn một phòng tống thống ít ai biết.

Giá mỗi đêm của căn phòng này trên mười nghìn đô la, hơn nữa không phải có tiền là có thế vào ở. Trong Ba Thành này, người có thể nhờ cậy quan hệ vào ớ phòng này cũng không quá mười người, ngay cả cô ta cũng không có cửa.

Diệp Thiên muốn ở lại đây, phòng duy nhất còn trống chỉ có căn phòng tổng thống đó, nhưng với năng lực của Diệp Thiên thì làm sao có thể vào ớ?

Cô ta nhìn Diệp Thiên, ánh mắt càng thêm khinh thường.

Cô ta vốn chỉ muốn cho Diệp Thiên một bài học nho nhỏ, có thế nhường căn phòng mà mình đặt trước cho Diệp Thiên. Nhưng bây giờ cậu không những không biết khiêm tốn, mà còn cứng miệng nói sẽ tìm người sắp xếp. Cô ta lại muốn xem xem Diệp Thiên làm sao giải quyết.

Lâm Hiểu Nguyễn cũng nhìn ra ý đồ của Catherine, cô ta đang định lên tiếng giảng hòa cho Diệp Thiên thì cậu đã gọi điện thoại.

“Đúng, là tôi. Bây giờ tôi đang ở khách sạn Đông Văn của Ba Thành, anh hỏi giúp tôi xem có thể sắp xếp cho tôi một phòng không”.

“Anh không cền qua đây làm gì cho rắc rối, sắp xếp giúp tôi là được!”.

Diệp Thiên tỏ vẻ thờ ơ, nói hai câu rồi cúp máy.

Catherine nhìn Diệp Thiên “biểu diễn”, âm thầm khịt mũi, ngồi chờ Diệp Thiên bị vả mặt.

Đùa gì chứ, một cú điện thoại mà đòi giải quyết chuyện khách sạn Đông Văn hết phòng, đúng là vô căn cứ! Ngay cả bố của cô ta cũng chưa chắc đã có năng lực này.

Lâm Hiểu Nguyễn nhìn bộ dạng chắc ăn của Diệp Thiên, không biết làm thế nào mới tốt, Diệp Thiên lại mỉm cười đáp lại cô ta.

“Cô lên trước đi, bọn họ đã có người sắp xếp cho tôi rồi, đợi lát nữa liên lac sau!”.

Lâm Hiểu Nguyền còn chưa trả lời, Catherine đã lên tiếng trước.

“Không sao, thang máy đủ rộng, chúng tôi đợi ở đây với anh rồi lên cùng nhau!”.

Cô ta làm vậy đương nhiên là muốn vạch trần Diệp Thiên, chờ xem tình trạng quẫn bách không có phòng để ớ của cậu.

Lỡ như bọn họ lên trước, Diệp Thiên bỏ đi thì chẳng phải mất hứng lắm sao?

Diệp Thiên không trả lời. Đúng lúc đó, một người đàn ông phương Tây mặc bộ Versace vội vàng chạy tới từ trang viên đặt bên trong khách sạn, trông có vẻ vô cùng gấp gáp.

“Hả? Đó là chủ tịch của khách sạn Đông Văn, Etaules?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.