Cao Thủ Tu Chân

Chương 2082



Chương 2082

“Đúng vậy?”

Diệp Thiên khẽ gật đầu.

Cậu nhìn Lâm Hiếu Nguyễn, chỉ thấy đôi mắt cô lờ đờ, rõ ràng là tối hôm qua đã mất ngủ. Cậu bổng mỉm cười: “Còn cách buổi trưa hai tiếng đồng hồ, thời gian giữa tôi và cô cũng còn hai tiếng đồng hồ. Hai tiếng này chúng ta coi như là người yêu đi!”

“Nếu đã vậy thì đi cùng tôi, từ đây đi tới tháp Eiffel cũng vừa hay tầm hai tiếng đồng hồ!”

Lâm Hiểu Nguyễn không chút do dự, lập tức đồng ý.

“Được, chúng ta xuất phát thôi!”

Cô gái bước đi đầy tự nhiên, vòng tay ôm lấy cánh tay Diệp Thiên. Lần này, cô ta ôm rất chặt. Bởi vì cô ta biết, một khi buông ra thì sẽ mất đi vĩnh viễn.

Cùng Diệp Thiên đi đoạn đường cuối cùng, có thể có sẽ không bao giờ có thể gặp được người đàn ông tuyệt vời như vậy nữa.

Đầu đường thành phố, vô số người đi lại. Diệp Thiên và Lâm Hiểu Nguyễn bước đi. cả đoạn đường, cô ta không nhịn được mà hỏi Diệp Thiên. Tất cả đều liên quan tới lịch sử của Ba Thành, chứ không hề đề cập chút nào tới Lăng Hiên.

Diệp Thiên cũng vui vẻ giải thích, lúc này bản thân cậu không giống như chiến đấu mà giống như đi tản bộ vậy.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, hai người cuối cùng cũng đi qua vô số con đường, bước tới ngọn tháp nối tiếng sừng sững trước mặt.

Ngọn tháp Eiffel ngày hôm nay giống như hôm qua, xung quanh đều là những kẻ mặc đồ đen đứng canh chừng, hơn nữa phạm vi phong tỏa ngày hôm nay còn rộng hơn gấp mấy lần hôm qua. Hầu như trong phạm vi một kilomet giao thông đều bị dừng hoạt động.

“Tới rồi!”

Lâm Hiểu Nguyễn nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt âm u.

“Đúng vậy, tới rồi!”

Diệp Thiên cười thản nhiên đôi mắt đen sâu thẳm của cậu nhìn cô ta.

“Hơn một ngày qua tôi cảm thấy rất thoải mái, có lẽ là vì có Cô, cảm ơn Cô nhé!”

“Thời gian ước định tới rồi. Từ giây phút này chúng ta quay lại là bạn nhé!”

Cậu nhìn về phía tòa nhà đối diện hồ nước gần đó và chỉ tay.

“Chẳng phải cô nói là từng sùng bái siêu nhân màu xanh sao!”

“Giờ thì cô có thể tới tòa nhà đó, lên đỉnh tòa nhà và chứng kiến mọi chuyện tiếp theo xảy ra nhé!”

“Cuộc chiến này coi như tôi giới thiệu lại mọi thứ với cô từ đầu!”

“Tôi lên trước nhé!”

Diệp Thiên nói xong thì mặc kệ Lâm Hiểu Nguyễn và đi về phía khu vực bị phong tỏa.

Những kẻ mặc áo đen nhìn thấy có người tiếp cận, định ngăn lại thì kẻ đang kiểm soát tình hình bỗng lên tiếng tuyên bố.

“Xin mời Diệp đế vương!”

Lúc này những người khác mới phản ứng lại. Nhân vật tầm cỡ sắp có mặt, không phải được gọi là Diệp đế vương sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.