Cao Thủ Tu Chân

Chương 2117



Chương 2117

“Diệp Lăng Thiên, cậu không muốn tham gia chiến đấu, đây là mong muốn của cậu!”

“Nhưng có lẽ, một số người sẽ không cho cậu được như mong muốn, cuộc chiến hoàng cấp chính là một vòng xoáy sâu không thấy đáy, chỉ sợ không thể không quan tâm đến…”, Lâm Hiểu Nguyễn chứng kiến trận chiến động trời của Diệp Thiên, đến lúc Diệp Thiên tiêu sái rời đi cô ta mới hoàn hồn lại.

Nhìn thấy Diệp Thiên rời đi nhưng không hề nói lời tạm biệt với mình, trong lòng cô ta dâng đầy buồn bã, tự giễu cười một tiếng.

“Mình là gì của cậu ta? Chỉ là một người bạn gái tạm thời, một cô gái bình thường bèo nước gặp nhau mà thôi, sao cậu ta có thể đặt mình ở trong lòng chứ!”

“Lâm Hiểu Nguyễn à Lâm Hiểu Nguyễn, đừng ngốc nữa!”

Một dòng nước mắt không ngăn được trào ra từ trong khóe mắt, cô ta cũng không biết vì sao mình lại khóc.

“Lâm, đừng khóc, người đàn ông như cậu ta không thuộc về bất kỳ người phụ nữ nào!”

Catherine biết suy nghĩ của Lâm Hiểu Nguyễn, vội vàng an ủi.

Lâm Hiếu Nguyễn xua xua tay, ra hiệu mình không sao, bỗng nhiên có một bóng người ở bên cạnh bước đến, đứng trước hai cô.

Hai mắt người đến mang theo sắc đỏ hèn hạ, phát ra ánh sáng gian ác, vóc người cao to cường tráng, cực kỳ anh tuấn.

Khóe miệng hắn mỉm cười, mang đến cảm giác gian ác, nhìn chằm chằm về phía hai cô.

“Hai quý cô xinh đẹp, tôi thấy các cô đều buồn bã âu sầu, vì chuyện gì chăng?”

“Không bằng đến quán cà phê bên dưới ngồi cùng tôi một lát, cũng tiện tâm sự giãi bày?”

Anh ta nói năng hành động tùy tiện, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ và cách ăn mặc của anh ta, nhưng dù vậy Catherine và Lâm Hiểu Nguyễn lại không cảm thấy chán ghét, trái lại có xúc động muốn đến gần đối phương.

Ánh mắt hai cô gái ngày càng đục ngầu, giống như cái xác không hồn, mất đi sức sống vốn có, Catherine đã đứng trước người anh ta, lúc này Lâm Hiểu Nguyễn bỗng nhiên khôi phục một chút tỉnh táo, giơ tay giữ chặt Catherine.

“Catherine, cậu tỉnh táo lại di!”

Cô ta biết, người xem trận chiến ở xung quanh nơi này đều là võ giả thuật sĩ, chắc chắn đối phương đã dùng tà thuật gì khiến cho tâm trí các cô dao động.

“ồ? Chỉ là người bình thường lại có thể kiên trì dưới Ảo Âm đại pháp của tôi lâu như vậy, quả thật không tồi!”

Người đàn ông nói xong, ánh sáng trong mắt càng rực rỡ, Lâm Hiểu Nguyễn chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ, hình như có ma âm lượn lờ bên tai, chỉ muốn bước lên phía trước.

Ngay khi cô ta sắp không kiên trì được nữa, bỗng nhiên một vệt Sáng màu lam lướt đến, rơi xuống bên cạnh cô ta! Trước mắt khôi phục lại bình thường, một khuôn mặt anh tuấn vô song đập vào trong mắt.

Cuối cùng cô ta không kiềm được nước mắt của mình nữa, tuôn rơi như suối dâng trào! Đây mới lò tạm biệt thật sự!

Ảo ảnh trước mặt tiêu tan, Lâm Hiểu Nguyền chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt anh tuấn vô song của Diệp Thiên xuất hiện trước mặt cô ta.

Người đàn ông thi triển Ảo Âm đại pháp lúc trước đã tê liệt trên mặt đất, miệng mũi tràn ra máu tươi.

Anh ta khiếp sợ nhìn Diệp Thiên, trong lòng vô cùng hối hận, anh ta cũng là một trong những võ giả xem cuộc chiến, bây giờ cuộc chiến ác liệt đã kết thúc, anh ta nhìn thấy Lâm Hiếu Nguyền và Catherine có sắc đẹp mê người, hơn nữa đều mang tấm thân xử nữ, vốn định coi thành con mồi, không ngờ hai người này lại quen biết cao thủ đệ nhất thời nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.