Cao Thủ Tu Chân

Chương 2132



Chương 2132

Đàm Băng Băng vẫn không rời mắt. Chỉ vuốt cằm nhìn về phía xa với vẻ mơ màng, không biết là cô ta đang nghĩ gì.

Hai cô gái cùng phòng nhìn nhau đồng thời kéo cô ta: “Băng Băng, sao hơn một tháng qua, tôi cứ cảm thấy cậu có tâm sự vậy?”

Cảm thấy hình như không được vui.

“Hả?

“Có sao?”

Đàm Băng Băng khẽ mỉm cười nhưng nụ cười có phần miễn cưỡng, khuôn măt để lô ra vẻ buồn rầu.

“Cũng không biết giờ cậu ấy đang ở đâu và làm gì?”

Sau cuộc chiến của Diệp Thiên ở Trung Đông thì cô tay quay trở về thủ đô và không gặp Diệp Thiên nữa.

Cô ta không biết mình có thích Diệp Thiên hay không nhưng cô ta có thể khẳng định là có tình cảm với cậu. Không gặp được Diệp Thiên, cô ta cứ cảm thấy như cuộc sống thiếu đi một phần gì đó.

Cô ta coi Diệp Thiên là chủ nhân nhưng Diệp Thiên hầu như không bao giờ chủ động liên hệ với cô ta, chỉ khi nào cô ta gặp nguy hiểm thì mới ra tay giúp đỡ, có thế thấy cậu không hề đế tâm tới cô ta.

Nhưng dù là như vậy thì thi thoảng cô ta vẫn cứ nhớ tới Diệp Thiên. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tâm trạng cô gần đầy trở nên thất thường.

Nhất là mấy ngày trước, cô ta nhận được thông tin Diệp Thiên đã đánh sụp viện trọng tài trên trang web cao thủ quốc tế, trở thành người đứng đầu hiện tại thì tình cảm của cô ta dành cho Diệp Thiên càng sâu sắc hơn. Cô ta rất muốn gặp lại người đàn ông tuyệt thế thiên hạ đó.

Chỉ có điều Diệp Thiên không hề liên hệ với cô ta. Cô ta là nô bộc của cậu nên cũng không dám chủ động gọi điện cho cậu, sợ quấy rầy cậu.

Đúng lúc cô ta cảm thấy rối rắm trong lòng thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Cô ta chậm rãi lấy điện thoại ra. Sau khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị thì bỗng trở nên căng thẳng và lập tức nghe máy nhanh như chớp

“Alo!”

“Là chủ nhân sao?”

Bên trong biệt thư, Diệp Thiên khẽ chau mày, nói với giọng kỳ lạ: “Cô làm sao thế, sao nghe nóng ruột vậy, gặp phải rắc rối gì à?”

Đàm Băng Băng lập tức nhận ra mình bị mất kiểm soát nên vội vàng trấn tĩnh và cố gắng giữ cho giọng nói được bình tĩnh.

“Không, không có!”

Cô không hề quan tâm tới ánh mắt ngạc nhiên của hai cô bạn cùng phòng, chỉ tiếp tục nói: “Chủ nhân, đã lâu rồi cậu không liên hệ, giờ đột nhiên gọi điện, không biết có chuyện gì cần tôi làm không?”

Diệp Thiên thản nhiên nói: “ừ, có chút việc muốn hỏi cô, giờ có tiện không?”

“Tiện!

Đàm Băng Băng vội vàng đáp lại: “Cậu cho tôi vị trí giờ tôi lập tức đi tìm cậu!”

“Không cần, tôi không ở thủ đô, đang ở Trung Hải!”

Diệp Thiên chậm rãi nói: “Nói qua điện thoại là được!”

“Cậu ở Trung Hải à?”

Đàm Băng Băng nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.