Cao Thủ Tu Chân

Chương 2139



Chương 2139

“Sau tối ngày mai, tôi muốn người đời biết Trung Hải này không phải là Trung Hải của nhà Mộ Dung”

“Mà là Trung Hải của Long Đạo Huyền tôi!”.

Bác Lâm chắp tay đứng sau lưng Long Đạo Huyền, nhìn vị truyền nhân của nhà họ Long cất lời hùng hồn ở nơi này, khóe miệng ông ta không khỏi lộ ra ý cười.

Nhà họ Long, mỏi một truyền nhân đều là chân long, chắc chắn sẽ bay lượn trên chín tầng trời.

Long Đạo Huyền lại càng là truyền nhân xuất chúng nhất trong trăm năm trở lại đây của nhà họ Long.

Mặc dù thực lực của cậu ta lúc này chỉ là siêu phàm bán bộ, nhưng ý chí chinh phục thiên hạ của cậu ta lại không phải chỉ nói suông.

Bàn về thực lực, nhiều hoàng cấp, vương cấp, thậm chí là cảnh giới siêu phàm trên thế giới đều có thể thắng được Long Đạo Huyền, nhưng tình hình thế giới lúc này lại tạo điều kiện tốt nhất cho Long Đạo Huyền.

Cho dù thực lực của Long Đạo Huyền không thế trèo lên đỉnh cao thế giới, nhưng lại có thể lợi dụng thời kì đặc biệt nhất này mà làm ngư ông đắc lợi.

Bây giờ các nước lớn đều đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Trận chiến hoàng cấp vô cùng căng thẳng, đến lúc đó các cao thủ bậc nhất thế giới đều sẽ bị cuốn vào chiến tranh, chém giết lẫn nhau.

Long Đạo Huyền chỉ cần đứng vững bước chân,

xây dựng vương quốc thương mại của mình, nắm giữ sức mạnh thương mại của Giang Nam, Trùng hải vào tay, dùng đế tích lũy thực lực.

Sau đó, cậu ta chỉ cần ngồi đợi cuộc chiến hoàng cấp bùng nổ. Đến khi cuộc chiến hoàng cấp kết thúc, cậu ta có thế đứng ra thu dọn tàn cuộc, dùng khí thế gió cuốn mây tan bắt đầu quét sạch những võ giả còn lại.

Theo ông ta thấy, nhà họ Long quay trở lại đỉnh cao thế giới chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trong mắt Long Đạo Huyền lóe lên tia sáng, bỗng nhếch miệng cười.

“Bác Lâm, gia tộc vì tạo thanh thế cho cháu mà bảo Bách Hiếu Sinh xếp lại bảng xếp hạng Hoa Hạ, để cháu đứng đầu bảng, còn ba người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đều bị loại khỏi danh sách”.

“Cháu rất muốn biết, rốt cuộc ba người này có mạnh hơn những người khác trên bảng xếp hạng thật không?”.

Bác Lâm tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ba người họ quả thật cách rất xa những người khác trẻn bảng xếp hạng. Ví dụ như Mộ Dung Vô Địch, ông ta từng xếp thứ ba trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng với sức một mình ông ta lại có thể thắng được tất cả những người đứng đằng sau ông ta trên bảng xếp hạng cộng lại”.

“Ồ? Mộ Dung Vô Địch mạnh vậy sao?”.

Long Đạo Huyền mím cười, khóe miệng cong lên: “Vậy nếu bác Lâm ra tay thì có thể giết ông ta trong vòng bao nhiêu chiêu?”.

Cậu ta nhìn bác Lâm, ánh mắt lóe sáng. Mặc dù ông lão trước mắt chưa bao giờ thật sự ra tay trước mặt cậu ta, nhưng cậu ta biết ông ấy vô cùng đáng sợ.

Nếu không, bác Lâm cũng sẽ không được nhà họ Long sắp xếp đặc biệt đến đây làm cận vệ cho cậu ta.

“Mộ Dung Vô Địch?”.

Bác Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường.

“Nếu tôi ở thời kì toàn thịnh, muốn bóp chết ông ta còn dề hơn bóp chết một con kiến, ồng ta chỉ là cảnh giới siêu phàm, ngay cả tư cách làm đối thủ của tôi cũng không có!”.

“Vì năm đó tôi bị thương nặng, nên thực lực bây giờ không bằng một phần mười thời kì toàn thịnh. Nhưng dù là tôi của hiện tại, muốn thắng ông ta cũng chỉ trong vòng trăm chiêu mà thôi”.

Long Đạo Huyền gật đầu, lại hỏi: “Vậy còn Diệp Vân Long thì sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.