Cao Thủ Tu Chân

Chương 2157



Chương 2157

Nhưng cô ta biết, cuối cùng mình cũng bảo vệ được cái mạng này rồi.

Cô ta chật vật từ dưới đất đứng dậy, lại lần nữa chắp tay cúi mình với Diệp Thiên.

“Cảm ơn Diệp Đế vương tha chết, Mộ Dung Thu Đệ nhớ mãi trong lòng, ngày sau tuyệt đối không dám có chút xíu đắc tội nào!”

Loại trải nghiệm này, nếm thử một lần là đủ rồi, sau khi cảm ơn Diệp Thiên, cô ta khẽ nâng đôi mắt đẹp lên, sợ hãi dần dần tan đi, sau đó mang theo ba phần kính mến, ba phần tò mò, ba phần sùng bái nhìn chăm chú vào thanh nhiên anh tuấn lạnh lùng này.

Đây chính là người cô ta tha thiết ước mơ muốn gặp mặt nhất, mặc dù tình huống hôm nay hơi rối ren, nhưng cuối cùng cô ta cũng coi như đạt được ước muốn rồi.

Diệp Thiên duỗi lưng một cái, cũng không thèm nhìn Mộ Dung Thu Đệ, trực tiếp quay người về phía vợ chồng Tề Phong.

“Cô, chú, trước đó cháu nói có thể giải quyết vấn đề giúp nhà họ Tề, hai người không tin, đó cũng có thể thông cảm được!”

“Nhưng bây giờ, cô chú có thể tin rồi chứ?”

Trong giọng nói của cậu không hề mang theo khoe khoang hay chất vấn, chỉ là lời hỏi thăm bình thường nhất.

Tề Phong như mới bừng tỉnh từ giấc mộng, đến bây giờ vẫn mơ hồ không hiểu thân phận của Diệp Thiên là gì, nhưng cũng biết chắc chắn Diệp Thiên sở hữu bản lĩnh khủng bố vượt qua tưởng tượng của ông ta.

Nếu không phải như vậy, sao cô chủ nhà họ Mộ Dung lại khom lưng cúi người với cậu như vậy?

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức đi lên mấy bước, khác hẳn với thái độ lạnh nhạt lúc trước, nở nụ cười rạng rỡ, mang theo mấy phần nịnh nọt.

“Chuyện này… cậu Diệp, lúc trước là Tề Phong tôi có mắt như mù, tôi thật sự là…”. Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Thiên đã cười nhạt xua xua tay với ông ta.

“Chú Tề, cháu là bạn cùng phòng của Văn Long, cũng là bậc con cháu của chú, chú gọi cháu là Tiểu Thiên là được rồi, cũng không cần nhắc lại chuyện lúc trước nữa!”

Cậu quay đầu vỗ vỗ bả vai Tề Văn Long, nói tiếp: “Cháu sẽ giải quyết chuyện của tập đoàn Tề Phong, cô chú không cần lo lắng về chuyện này nữa, có thể thả lỏng rồi!”

“Lâu rồi cháu không gặp Văn Long, cháu định nhờ cậu ta dẫn cháu dạo chơi Trung Hải!”

Nếu lúc trước Diệp Thiên nói như vậy, Tề Phong sớm đã lạnh lùng oán giận vài câu, nhưng lúc này ông ta nào còn có ý kiến gì, lập tức quay đầu dặn dò Tề Văn Long.

“Tiểu Long, con phải làm một hướng dẫn viên đúng tiêu chuẩn đấy, nếu để cho bố biết con chiêu đãi Tiểu Thiên không chu đáo, bố hỏi tội con!”

Thấy dáng vẻ nịnh bợ này của bố, Tề Văn Long không nhịn được trợn to hai mắt, chẳng phải lúc trước bố vẫn luôn không chào đón người ta sao?

Nhưng cậu ta cũng không nói thêm gì, chỉ đáp lại một tiếng, sau đó khoác lên bả vai Diệp Thiên.

“Đi, lão đại, chúng ta đi ăn ngon uống say, tôi khao toàn bộ, hôm nay không chơi vui vẻ, tuyệt đối không được phép trở về nghỉ ngơi!”

Diệp Thiên nhếch miệng cười, cũng không khách khí: “Tùy cậu!”

Hai người cùng nhau ra cửa chính, Đàm Băng Băng thì thì ngoan ngoãn đi theo sau lưng Diệp Thiên, người trước người sau cứ đi như vậy, Diệp Thiên hoàn toàn không để ý đến hai người Lý Đồng và Mộ Dung Thu Đệ, chỉ coi như không khí.

Nhìn ba người đi xa, lúc này Mộ Dung Thu Đệ mới nghiêng đầu nhìn về phía Tề Phong, ánh mắt không còn khinh miệt ngang ngược như trước nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.