Cao Thủ Tu Chân

Chương 2162



Chương 2162

“Có người đấy giúp đỡ, gia chủ nhà họ Long có tới chúng ta cũng không sợ!”

“Mời người?”

Mộ Dung Đạc và Mộ Dung Thu Đệ ngẩn ra rồi đưa mắt nhìn nhau.

“Ý ông là…”, Mộ Dung Vô Địch mỉm cười, không trả lời, chỉ nói: “Mọi người đi làm việc đi, tối đi với ông một chuyến!”

“Người này, chúng ta phải cùng đi mời mới đủ thành ý!”

Khách sạn Đệ Nhất Trung Hải, Diệp Thiên, Đàm Băng Băng và Tề Văn Long vừa tới nơi, sau khi rời khỏi nhà họ Tề, Tề Văn Long nhất quyết đòi mời Diệp Thiên ăn cơm, nằng nặc kéo cậu tới đây.

“Lão đại, tôi biết đối với cậu những thứ này chẳng là gì cả, nhưng đây là thành ý của tôi, cậu đến Trung Hải tôi phải để cậu ngồi ở khách sạn đắt nhất, ăn món đắt nhất, cậu đừng có chê nhé!”

Tề Văn Long vỗ ngực, nhiệt tình kéo Diệp Thiên vào, dáng vẻ như kiểu nhà giàu mới nổi, khiến Đàm Băng Băng ở đằng sau bụm miệng cười.

Diệp Thiên bị lôi lôi kéo kéo cũng không nhịn được cười.

“Đối với tôi có ăn là được rồi, làm gì có chuyện chê hay không chê chứ?”

“Cậu có mời tôi ăn xiên bẩn vỉa hè tôi cũng vui mà!”

“Hihi!”

Tề Văn Long gãi đầu cười: “Mặc dù nhà tôi đang khó khăn, nhưng chút tiền này tôi vẫn có thể chi được, lão đại ngàn dặm xa xôi đến đây thăm tôi, sao tôi có thể để cho cậu chịu khổ được?”

Cậu ta hào phóng gọi phục vụ, ban đầu cậu ta định gọi phòng riêng nhưng bọn họ đến muộn quá nên tất cả các phòng đã được đặt trước hết rồi.

“Hết phòng rồi?”

Tề Văn Long hơi biến sắc, chau mày nói: “Không thể sắp xếp giúp tôi được sao?”

Phục vụ cười khổ lắc đầu chỉ có thể xin ý kiến của giám đốc khách sạn, nhưng giám đốc cũng không có cách nào khác, chỉ có thể mỉm cười nói: “Quý khách, vì hôm nay là cuối tuần nên phòng riêng đều đã được đặt trước hết rồi, những vị trí trong đại sảnh cũng được đặt gần hết!”

“Phòng riêng thì chúng tôi thực sự không thể sắp xếp được, nếu anh cần thì chúng tôi có thể sắp xếp cho anh một bàn trong đại sảnh, anh thấy thế nào?”

Thái độ của giám đốc rất chu đáo, vẻ mặt cũng không hề giả dối, Tề Văn Long nghe vậy thì chau mày lại rồi không vừa lòng.

“Không có phòng riêng thì sao được?”

Diệp Thiên lần đầu tiên đến Trung Hải, hơn nữa cậu còn giúp gia đình cậu ta một chuyện lớn, vậy mà mời đi ăn cơm lại để Diệp Thiên ngồi ở đại sảnh, thế thì cậu ta để mặt mũi đâu được.

“Lão đại, chúng ta đổi chỗ đi!”

Cậu ta nhìn về phía Diệp Thiên nói, nhưng Diệp Thiên lại xua tay.

“Không cần đổi, tôi thấy ở đây cũng tốt mà!”

“Nghe nói tiền thân của khách sạn Đệ Nhất Trung Hải là ‘ngày không đêm’ của Trung Hải thời kỳ trước, cũng được coi là sang trọng, tôi thấy nơi này cũng không tệ, có chút thú vị, cứ để khách sạn sắp xếp cho chúng ta một vị trí ở đại sảnh đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.