Cao Thủ Tu Chân

Chương 2175



Chương 2175

“Vừa rồi tôi nói với bọn họ là tôi gọi cậu một tiếng cậu Đoạn nhưng cậu không thể hiện gì. Bọn họ tưởng rằng tôi đang đùa giỡn cậu, nói là tôi bất kính với cậu, còn bắt tôi quỳ xuống, chuyện này có thể bỏ qua à?”

Cậu liếc nhìn từng người trong đám Lý Nguyên Khải khiến họ cảm thấy ớn lạnh.

“Tôi trước giờ hết sức công bằng. Bọn họ đã cho tôi cơ hội kêu tôi quỳ xuống xin lỗi thì giờ tôi cũng cho bọn họ một cơ hội!”

“Tất cả những người tham gia vào chuyện này giờ đều quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ không moi lại chuyện cũ, coi như không có gì xảy ra, đủ đơn giản chưa?”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì tất cả những người đứng về phía Mộ Đung Đoạn, bao gồm cả Lý Nguyên Khải đều tái mặt.

Trước đó bọn họ tưởng rằng DIệp Thiên là một tên nhãi hèn nhát, chỉ nghĩ tới việc làm thế nào nịnh nọt Mộ Dung Đoạn nên mới chế nhạo Diệp Thiên, thậm chí còn định ra tay với cậu.

Kết quả, giờ thân phận của Diệp Thiên đã khác, từ người ăn mặc bình thường, trở thành nhân vật thâm sâu khó lường. Thế cục đột ngột thay đổi thì có ai mà không sợ chứ?

Mặc dù gia thế của bọn họ không bằng nhà Mộ Dung Đoạn ở Trung Hải nhưng trưởng bối cũng là những thương nhân có máu mặt. Khách sạn Trung Hải này là nơi có rất nhiều khách quý ra vào, cũng có không ít người trong giới thượng lưu. Nếu như bắt bọn họ quỳ trước mặt Diệp Thiên ở đây thì những ngày sau họ còn biết sống như thế nào chứ?

Nghĩ vậy, tất cả đều nhìn về phía Mộ Dung Đoạn. Bọn họ đều đi theo Mộ Dung Đoạn nên lúc này chỉ có cậu ta mới giúp được họ mà thôi.

Mộ Dung Đoạn nhìn nhiều người đang cầu xin mình như vậy nhưng cũng không có cảm giác gì. Những người này đều chỉ là quân cờ của cậu ta, quỳ thì quỳ, chẳng liên quan gì tới cậu ta cả?

Thế nhưng ngoài ra còn có những người theo đuổi cậu ta, nếu như hôm nay cậu ta bắt bọn họ quỳ hết ở đây, chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh hiệu cậu chủ số một Trung Hải của cậu ta sẽ bị tổn thất, tương lai còn ai dám nguyện đi theo cậu ta nữa chứ?

Nghĩ tới việc đây là Trung Hải, là địa bàn của nhà Mộ Dung, còn có Mộ Dung Vô Địch trấn nhiếp thì sự sợ hãi mà cậu ta dành cho Diệp Thiên cũng giảm đi vài phần. Cậu ta bỗng lấy lại dũng khí.

Mộ Dung Đoạn bước lên trước một bước, chắp tay cúi người trước Diệp Thiên: “Diệp đế vương, chuyện này, tôi thay mặt họ xin lỗi cậu. Tôi lập tức kêu người đi chuẩn bị trà ngon để mọi người dâng lên chịu tội với cậu!”

“Còn chuyện quỳ thì chỗ này đông người, hơn nữa cũng không đủ rộng rãi, hay là thôi ạ? Cậu thấy thế nào?”

Nghe Mộ Dung Đoạn nói vậy, mấy người Lý Nguyên Khải cảm thấy cảm kích. Bọn họ biết thân phận của Diệp Thiên cực cao. Hôm nay đụng phải Diệp Thiên đương nhiên là điềm chẳng lành, nhưng có Mộ Dung Đoạn dẫn đầu thì cách giải quyết lúc này của cậu ta đủ để giữ thể diện cho bọn họ rồi.

“Ồ, dâng trà xin lỗi sao?”

Diệp Thiên khẽ ngước mặt, nhếch miệng cười lạnh lùng.

“Mệ Dung Đoạn, cậu coi lời tôi nói là trò cười đấy à?” Một giây sau, đôi mắt cậu ánh lên sự lạnh giá. “Vica rối tôi nói, không phải là thưông lượng mà là thông báo cho cậu đấy!”

“Trả giá với tôi, cậu còn chưa đủ tư cách đâu!”

“Trả giá với tôi à? Cậu chưa đủ tư cách đâu!”

Đôi mắt Diệp Thiên ánh lên vẻ lạnh lùng, căn bản không chừa chỗ cho sự thương lượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.