Cao Thủ Tu Chân

Chương 2176



Chương 2176

Cậu biết rất rõ tình huống vừa rồi bất luận là ai thì đến cuối cùng người phải quỳ xuống xin lỗi cũng là phía cậu. Nếu như cậu yếu thế hơn mấy người Mộ Dung Đoạn thì sao đối phương có thể đồng cảm với cậu chứ?

Nói thẳng ra thì mọi thứ đều được nói chuyện dựa vào thực lực.

Diệp Thiên nói với vẻ ý vị, nụ cười trên mặt Mộ Dung Đoạn đột nhiên tắt ngúm.

Cậu ta vốn tưởng, cách giải quyết của mình đủ thỏa đáng, thật không ngờ, Diệp Thiên căn bản không hề giữ cho cậu ta chút thể diện nào, một câu nói đã khóa chặt đối sách của cậu ta.

Cậu ta tối sầm mặt, nghĩ tới sự sỉ nhục mà Diệp Thiên mang tới cùng với sự ép bức lúc này thì cậu ta bỗng cảm thấy bốc hỏa.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đừng quá đáng quá!”

Cậu ta nhìn chăm chăm Diệp Thiên, đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ.

“Tôi biết cậu lợi hại. Tôi không có tư cách nói chuyện với cậu nhưng cậu nên biết rõ đây là Trung Hải không phải là thủ đô!”

“Cho dù gia chủ của tứ đại gia tộc thủ đô tới Trung Hải thì cùng lắm cũng chỉ ngồi ngang hàng với ông nội tôi thôi. Bố cậu, Diệp Vân Long, gặp ông nội tôi cũng phải chào một tiếng tiền bối Mộ Dung. Cách làm của cậu, không nương tay, hoàn toàn không coi nhà Mộ Dung chúng tôi ra gì sao?”

Lúc này, có người đứng phía sau cậu ta. Tất cả đều là tay chân của cậu ta ở Trung Hải. Diệp Thiên chỉ có một mình, nếu như cậu ta tiếp tục sợ hãi thì sẽ khiến cho sự uy nghiêm của mình sụp đổ hoàn toàn trước những người kia và không còn ai khâm phục cậu ta nữa.

Cậu ta đúng là sợ Diệp Thiên nhưng đây là Trung Hải, là thiên hạ của nhà Mộ Dung. Mặc dù Diệp Thiên xếp vị trí hàng đầu trong bảng xếp hạng Hoa Hạ, còn cao hơn cả hai người Mộ Dung Vô Địch nhưng không có nghĩa là Diệp Thiên chắc chắn sẽ mạnh hơn ông nội cậu ta.

Mộ Dung Đoạn phản ứng như vậy khiến cho Diệp Thiên hơi bất ngờ. Cậu nhìn Mộ Dung Đoạn bằng ánh mắt kỳ lạ và rồi lắc đầu.

“Mộ Dung Đoạn, tôi vốn tưởng rằng sau lần ở thủ đô cậu đã nhận được bài học, ít nhất sau chuyện đó thì cậu cũng hiểu rõ hơn những chuyện liên quan tới tôi và biết là không nên dây vào tôi!”

“Nhưng giờ xem ra, cậu vẫn không biết tôi là ai. So với Mộ Dung Thu Đệ, thì cậu đúng là cậu ấm, chẳng đáng nhắc tới!”

“Hừ!”, Mộ Dung Đoạn nghe thấy vậy thì hừ giọng lạnh lùng. Vừa rồi một câu nói của cậu ta đã vạch mặt Diệp Thiên nên giờ cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm nhiều, chỉ muốn đối đầu với Diệp Thiên tới cùng.

“Cậu chẳng phải là người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ sao? Cậu số một, ông nội tôi cũng số ba, mặc dù thấp hơn cậu hai bậc nhưng đừng cho rằng cậu thật sự mạnh hơn ông nội tôi!”

“Chẳng qua ông không thích danh lợi, không quan tâm tới hư danh nên mới không cạnh tranh. Nếu thật sự ông ấy muốn tranh giành thì chưa chắc cậu đã là đối thủ của ông đâu!”

Lần trước ở thủ đô bị Diệp Thiên bắt quỳ xuống, đánh cho nôn ra máu, cậu ta vẫn nhớ kỹ. Sau đó ở trong quán bar chứng kiến Diệp Thiên với khí thế kinh người thì cậu ta càng chấn động hơn.

Nhưng sau đó, cậu ta trở về Trung Hải vẫn sống cuộc đời đế vương của mình, căn bản không buồn tìm hiểu chuyện liên quan tới Diệp Thiên. Nhà Mộ Dung coi cậu là cậu ấm, để mặc cậu ta ăn chơi chác táng nên đương nhiên cũng không báo cho cậu biết những chuyện quan trọng.

Cậu ta luôn cho rằng, dù Diệp Thiên lợi hại nhưng cũng chẳng hơn Mộ Dung Vô Địch. Dù có mạnh hơn thì cũng có hạn, chưa tới mức khiến nhà Mộ Dung phải sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.