Cao Thủ Tu Chân

Chương 2202



Chương 2202

Anh mắt Diệp Tinh rét lạnh, trấầm giọng nói: “Đúng là tôi không đã mạnh, nhưng anh tôi, vô địch tuyệt thế, nếu ông thật sự có bản lĩnh thì cứ đi tìm anh ấy!” Anh ấy sẽ khiến ông biết được, thế nào là cao thủ thật sự!” “Ha ha!”

Thi Vô Tự nghe đến đây, đột nhiên cười lớn thành tiếng, cười đến kinh thiên động địa, hồ Tây Tử cũng gợn sóng, tựa như nước sôi tuôn trào.

“Vô địch tuyệt thế?

Đúng là nực cười, chỉ là một võ giả thế tục, cũng dám xưng vô địch?”

Ông ta thu hồi tầm mắt, nhếch miệng cười lạnh: “Tôi đến tìm cậu trước, chẳng qua là vì tùy tiện lựa chọn mà thôi, cậu cho rằng tôi bắt cậu rồi thì sẽ không tìm anh cậu sao?”

“Vị trí của cậu ta, tôi đã có rồi, sau khi bắt cậu, tiếp theo sẽ đến lượt cậu ta!”

Ông ta nói xong thì nâng tay lên, một luồng sáng đỏ bắn ra từ trong tay áo, Diệp Tinh nhìn theo, phát hiện đó là một la bàn có hoa văn khó hiểu.

Thi Vô Tự lạnh giọng nói: “Đây là la bàn huyết mạch, một bảo vật của nhà họ Thi tôi, nó có thể cảm nhận được huyết mạch nhà họ Thi, chỉ dẫn phương hướng!”

“Trong giới thế tục này, chẳng qua cậu và anh trai cậu, hai người đều có huyết mạch nhà họ Thi, tôi dựa vào cậu ta tìm được cậu trước, bây giờ tôi sẽ đi bắt anh cậu!”

Ông ta vừa dứt lời, la bàn huyết mạch bắt đầu xoay tròn, cuối cùng dừng lại ở một hướng, chỉ thẳng vào Trung Hải: “Hừ, chính là phương hướng này!”

Thi Vô Tự cất la bàn, nhếch miệng cười lạnh.

“Trong người các cậu có huyết mạch nhà họ Thi, vì vậy thiên phú ở thế tục cũng xem như đỉnh cao, tự nghĩ mình lợi hại, nào ngờ, các cậu ở trong thế giới nhỏ chẳng qua chỉ là vãn bỗi gia tộc bình thường mà thôi!”

“Hôm nay, tôi sẽ để cậu tận mắt nhìn, người anh vô địch tuyệt thế của cậu, sẽ bị tôi trấn áp bắt đi thế nào!”

Ông ta nói xong, lật tay lại, sức mạnh chân nguyên mạnh mẽ bao vây Diệp Tinh và cô gái xinh đẹp bên trong, đưa hai người lao về hướng Trung Hải.

Trên bầu trời, cô gái xinh đẹp chợt nhíu mày, không ngừng nhìn Diệp Tinh.

“Sư huynh Diệp Tinh, anh trai kia của anh là người thế nào?

Anh không phải là con trai một nhà họ Diệp sao?”

Diệp Tinh không biết giải thích với cô ấy thế nào, chỉ tự tin nói: “Tôi không phải con trai một, trên tôi còn có một anh trai, chỉ là vì một vài nguyên do, nên từ nhỏ anh ấy đã rời nhà rồi!”

“Cô yên tâm, chỉ cần ông ta dám đi tìm anh tôi, thì anh tôi chắc chắn sẽ tấn công ông ta, cứu hai chúng ta!”

Cô gái xinh đẹp nghe vậy, càng nhíu chặt mày, cô ấy không rõ chuyện nhà họ Diệp, nhưng dù Diệp Tinh có một người anh thì tu vi mạnh lắm cũng chỉ mạnh hơn Diệp Tinh một bậc thôi chứ, sao có thể đấu lại người trung niên kinh khủng này?

Chứ nói gì đến việc cứu hai người họ?

Người trung niên lại không hề quan tâm hai người đang nói chuyện, trong lòng ông ta, giới thế tục này, ngoại trừ những tộc dị chủng có huyết mạch đặc thù, thì căn bản không ai có thể là đối thủ của ông ta cả.

Chỉ là hai nghiệt tử tạp chủng nhà họ Thi, sao có thể được ông ta để vào mắt chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.