Cao Thủ Tu Chân

Chương 2208



Chương 2208

Mà mặt mũi Mộ Dung Đạc, Mộ Dung Thu Đệ cùng với những phú thương quyền quý đang đứng bên phe cánh nhà Mộ Dung đều lạnh lẽo.

“Soạt!”

Lâm Đạp Phong nghe thấy mệnh lệnh Long Đạo Huyền, không hề do dự, điểm một tay, kiếm quang khổng lồ chợt thu nhỏ lại, biến thành một thanh kiếm đen với tỉ lệ bình thường, xuyên qua không gian.

Tốc độ thanh kiếm này rất nhanh, đuổi kịp được phi kiếm cổ xưa thần thoại, mọi người chỉ cảm nhận một luồng sáng đen loé lên, thì thanh kiếm này đã đuổi kịp phía sau Mộ Dung Vô Địch rồi.

“Nguy rồi!”

Trong lòng Mộ Dung Vô Địch hoảng sợ, đã không kịp tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiếm Đồ Long lao tới.

Vào ngay lúc ông ta sắp bị đâm xuyên qua đầu thì một luồng sóng dao động kỳ lạ đột nhiên truyền đến.

Không gian phía trước Mộ Dung Vô Địch chợt vặn vẹo, tựa như bị sức mạnh nó đó đè ép, còn Kiếm Đồ Long phóng tới lại bị ngừng lại giữa không trung.

“Sao có thể?”

Vẻ mặt Lâm Đạp Phong kinh sợ, cho dù ông ta có sử dụng chân nguyên ra sao thì Kiếm Đồ Long cũng dừng lại tại chỗ, không tiến thêm được.

“Bác Lâm, chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Long Đạo Huyền nghiêm túc, đang định hỏi thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói biếng nhác.

“Buổi biểu diễn hôm nay của các người, dừng tại đây thôi!”

Long Đạo Huyền nghe vậy, cả người chợt cứng đờ, kinh ngạc quay người.

Chỉ nhìn thấy Diệp Thiên vẫn đang ngồi tựa trên ghế, nhưng một tay lại đang nhắm chính xác vị trí Kiếm Đồ Long, từ từ siết chặt.

“Răng rắc!”

Trong hư không vang lên tiếng gãy giòn tan, đó là do trường kiếm đen mà Lâm Đạp Phong ngưng tụ từ chân nguyên đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, sau đó bỗng nhiên vỡ vụn.

Cảnh tượng này khiến mọi người trong dân đều chấn động, nhất là Long Đạo Huyền và Lâm Đạp Phong, vẻ mặt như thể gặp quỷ vậy.

Cậu thanh niên đột nhiên xuất hiện này, một tay bóp méo không gian khiến Đồ Long Đao vỡ nát, đây là thực lực cấp độ nào, giới thế tục này từ khi nào lại xuất hiện nhân vật yêu nghiệt như vậy?

Diệp Thiên tiện tay cầm một ly cocktail, nhếch miệng cười, ánh mắt vô cùng hờ hững.

“Hôm nay, đúng là nhà họ Long các người thắng rồi, nhưng đáng tiếc, các người vẫn phải cút khỏi Trung Hải!”

“Bởi vì ở Trung Hải hiện tại, lời tôi nói mới tính!”

Cậu vừa dứt lời, Long Đạo Huyền như nghĩ đến gì đó, đột nhiên phản ứng lại, hai mắt vô cùng kinh sợ.

“Diệp Lăng Thiên?”

Lâm Đạp Phong trong không trung kinh sợ hít sâu, ánh mắt nhìn Diệp Thiên chăm chú, thời khắc này, ông ta cũng đã đoán được thân phận của Diệp Thiên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.