Cao Thủ Tu Chân

Chương 2224



Chương 2224

Đôi mắt ông ta khép lại, ánh mắt xảo quyệt đủ để hiểu tất cả mọi chuyện trên đời này.

“Chuyện hai tên nghiệt tử nhà họ Diệp tạm thời cứ để đó, sau này có cơ hội sẽ giải chuyết bọn chúng sau!”

“Việc cấp bách lúc này là xử lý tốt chuyện Tiên Môn, lần này cần phải nhanh tay hơn các Huyền Môn khác giành được vài tên cao thủ hàng đầu ở giới thế tục mới có thể giữ vững vị thế của nhà họ Thi đợợc!” Ong ta nói xong thì đột nhiên đưa ra một danh sách, bên trên có tên của Long Định Thiên, Trí Điức, Đạm Đài Tê Mộc, người đứng đầu La Vông và vài người khác được liệt kê rõ ràng!

Trong trận chiến tại dinh thự Thủy Tinh, Diệp Thiên đã giết chết hai thủ lĩnh của nhà họ Thi trong tiểu thế giới, làm cho Long Đạo Huyền và Lâm Đạp Phong hoàn toàn bị sốc, ngay đêm đó bọn họ đã nhếch nhác rời khỏi Trung Hải, không dám ở lại thêm nữa.

Mặt khác, gia tộc Mộ Dung lại vô cùng vui mừng, bởi vì hành động của Diệp Thiên đã hoàn toàn đập tan được Thiên Cơ Minh, gia tộc Mộ Dung ở Trung Hải vẫn có sự thống trị vững vàng không thể lay chuyển.

Mộ Dung Vô Địch định tổ chức một bữa tiệc để cảm ơn Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên đã từ chối, cuối cùng Mộ Dung Vô Địch không còn cách nào khác đành phải nhờ Mộ Dung Thu Đệ sắp xếp cho Diệp Thiên ở tại “khách sạn trên bầu trơi” nổi tiếng khắp Trung Hải để bày tỏ thành ý của mình.

Khách sạn Cecil Trung Hải được mệnh danh là “Lâu đài trên bầu trời”, Diệp Thiên ngồi trên ban công làm bằng kính trong suốt, ánh mắt điềm tĩnh nhìn ra cảnh đêm của Trung Hải.

Bên cạnh Diệp Thiên còn có Diệp Tinh, Đàm Băng Băng và Tiêu Thiến Tuyết, mọi người cùng nhau tận hưởng cảm giác dễ chịu trong gió đêm.

“Anh cả!”

Diệp Tinh chủ động phá tan bầu không khí yên tĩnh, sau đó nói với Diệp Thiên: “Hai người vừa nãy đến đây là người nhà của mẹ à?”

Diệp Thiên quay đầu cười nhẹ: “Với những gì bọn họ đã làm, thì không xứng được gọi là người nhà!”

Diệp Tinh nghe xong, ánh mắt hơi ngưng lại: “Vậy thì… đã có chuyện gì đang xảy ra với mẹ?”

Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, lắc đầu nói: “Đừng lo lắng, mẹ không sao đâu, chỉ là mẹ không thể trở lại thế tục được nữa!”

“Khi nào mọi chuyện ở đây ổn định, anh sẽ đi đến tiểu thế giới đưa mẹ trở về!”

Nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Thiên, Diệp Tinh còn chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Thiến Tuyết ở cạnh đã chủ động nói.

Cô cười một cách dịu dàng: “Anh Diệp Tinh, đừng lo nữa, anh ấy nói được thì nhất định sẽ làm được!”

“Trên đời này không có gì mà anh ấy không làm được cả!”

Diệp Tinh kinh ngạc quay lại, nhìn thấy nụ cười ấm áp của Tiêu Thiến Tuyết từ trong mắt cô, Diệp Tinh mới kịp có phản ứng.

“Vậy ra, người trong lòng em chính là anh cả à?”

Nghĩ đến đây tim cậu như thắt lại, sau đó cười thầm.

Vốn dĩ Diệp Tinh có đủ tự tin dù đối mặt với bất kỳ đối thủ nào, cho dù là người trong lòng của Tiêu Thiến Tuyết đi nữa, cậu cũng tự tin mình có thể xuất sắc hơn kẻ đó, cuối cùng mình vẫn là người được cô xem trọng.

Nhưng hiện tại, Diệp Tinh không còn có chút mong mỏi nào nữa, bởi vì người này lại là anh cả mà cả đời này mình cũng không đuổi kịp được!

Mặt khác, Diệp Thiên quay lại nhìn Tiêu Thiến Tuyết, một nụ cười hiếm hoi trên khóe miệng.

“Không ngờ cô bé ngỗ ngược cố chấp hồi đó mới một năm không gặp đã thay đổi nhiều đến vậy!”

“Xem ra hơn một năm qua, em đã tu luyện rất cần mẫn nhỉ, không hề làm nhục Phệ Thiên Huyền Khí anh cho vào người em chút nào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.