Cao Thủ Tu Chân

Chương 2254



Chương 2254

Bọn họ đều biết rõ, ông lão tay cầm pháp trượng đen này, đáng sợ đến nhường nào.

Tuy hai mắt ông ta không nhìn thấy, nhưng dựa vào thuật giáng đầu mà đã làm chấn động cả Đông Nam Á, nghe đồn, ông ta có cả năng lực nguyền rủa giết người từ xa nghìn dặm, có thể truy tìm huyết mạch, một khi có được máu của ai thì ông ta có thể vây nhốt những người có cùng huyết thống, ếm lời nguyền rủa vào trong máu, cắt đứt huyết thống, tiêu diệt toàn tộc.

Thuật Giáng Đầu của ông ta đã đạt đến mức siêu việt, cảnh giới vượt qua kỹ, tiến gần tới đạo sức mạnh tinh thần không biết đã mạnh đến nhường nào, tương truyền trăm năm trước, ông ta đã có thể khai thông đất trời, giữa mi tâm đã mở thiên nhãn, có thể nhìn thấu người vật, sử dụng sinh mệnh tử quang.

Vì vậy, ông ta còn được các cao thủ xưng là “Độc Nhãn Long Vương”, ở Thái Bang còn là nhân vật ngay cả hoàng cung Thái Bang tôn thờ, có ảnh hưởng đến triều chính Thái Bang.

“Là Thiên sư Trương Huyền Thất Long Hổ Sơn của Hoa Hạ, còn bên cạnh là Bất Động Minh Vương đúng chứ?”

Amisha đến nơi, chỉ một lúc đã trực tiếp quay về hướng Trương Huyền Thất và Bất Động Minh Vương, khẽ cười một cái tựa như bạn bè đã nhiều năm.

Hai mắt ông ta đã không còn nhìn thấy nhưng có thể đoán chính xác vị trí hai người, hơn nữa không hề sai lệch, càng khiến những võ giả vương cấp kinh ngạc.

Amisha chủ động bắt chuyện, Bất Động Minh Vương cũng cười đáp lại như vậy, đáp một tiếng với ông ta, nhưng ánh mắt Trương Huyền Thất lại lạnh lùng, hừ một tiếng.

“Amisha, ông và ta chính tà hai bên, không cần phải ra vẻ gần gũi như vậy!”

“Năm đó những gì ông làm với Long Hổ Sơn, tôi vẫn ghi nhớ trong lòng, đáng tiếc sau này ông lại ẩn núp ở Thái Bang, khiến tôi không tìm được!”

“Hôm nay tiên môn đã mở, trước khi tôi muốn bước trên còn đường tiên này, nhất định tìm ông quyết một trận thắng bại!”

“Tôi cũng muốn xem xem, bí thuật cổ Giáng Đầu của ông đã tu luyện đến cấp bậc nào!”

Giọng điệu Trương Huyền Thất đầy địch ý, ông ta vừa dứt lời, sấm chớp chợt loé trong mắt ông ta, ấn ký sấm sét giữa mi tâm cũng trở nên rõ hơn.

Mọi người nghe vậy đều tập trung qua, thì ra Trương Huyền Thất của Long Hổ Sơn Thất thiên sư và Độc Nhãn Long Vương của Thái Bang lại có thù oán như vậy.

Amisha nghe thấy chiến ấy trong lời nói Trương Huyền Thất, cũng không có biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt cười.

“Cũng được, tôi cũng đã muốn lĩnh giáo lôi pháp và kim quang chú của Trương Huyền Thất ông từ lâu rồi, không biết có mạnh hơn sư phụ ông hay không!”

Hai người lời qua tiếng lại, không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.

“Ha ha, mọi người đều quen biết đã lâu, nhiều năm mới gặp lại mà cớ gì nồng nặc mùi thuốc súng thế này?”

Ngay lúc này, một giọng cười vang lên, vọng khắp bầu trời, trong hư không một luồng thánh quang giáng xuống, đánh mạnh vào mặt biển, bắn ra pháo hoa cả trăm mét.

Trong thánh quang, một bóng người chậm rãi bước ra, trên người mặc áo giáp trắng, tóc vàng sáng rực chói mắt, mặt mũi anh tuấn, vóc dáng cao lớn.

Sau lưng ông ta đeo một cây thương ánh sáng, giống với những người chấp pháo của giáo triều mà Diệp Thiên từng giao đấu trước đây, nhưng hơi thở của ông ta so với những người đó còn uyên thâm hơn, mỗi một bước đi, thánh quang đều bám theo từng bước, xác tôm cá thối rữa kia lại bắt đầu khẽ chuyển động, tựa như có kỳ tích chết đi sống lại, vô cùng thần kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.