Cao Thủ Tu Chân

Chương 2370



Chương 2370

Cậu bấm số điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt, rất nhanh đã có người bắt máy, Diệp Thiên còn chưa nói chuyện, giọng nói lo lắng của Tiếu Văn Nguyệt đã truyền đến.

“Anh trở về rồi sao?”

Diệp Thiên ôn hòa nói: “Vừa về Hoa Hạ được năm ngày!”

Đúng rôi, cô ở đâu, tôi qua tìm cô, rôi cùng đi tìm Giai Lệ, tôi mời các cô ăn cơm, mọi người cũng đã

lâu rối không gặp nhau!”

Rē ràng Tiếu Văn Nguyệt ở bên kia điện thoại hơi sừng sốt, dường như rất bất ngờ, một lát sau cô ta

mới trả lời: “Không ngờ người bận rận của chúng ta lại chủ động hẹn chúng tôi ăn cơm, quả thật là

được sùng ái mà lo sợ nha!”

Nói đến đây, giọng nói cô ta trở nên thăm thẳm: “Nhưng mà như vậy cũng tốt, coi như chúc mừng anh bình an trở về!”

“Bây giờ chúng tôi đều ở Kim Lăng, anh có thời gian đến không?”

“Kim Lăng?”

Diệp Thiên cảm thấy hơi lạ, Tiếu Văn Nguyệt là sinh viên đại học Thủ Đô, dựa theo lẽ thường, trừ ngày nghĩ lễ ra thì thời gian còn lại phải ở thủ đô mới đúng.

Mà bây giờ, cô ta lại ở Kim Lăng, còn ở cùng với Cố Giai Lệ.

Dường như cảm nhận được nghi ngờ của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt vội vàng giải thích: “Mấy ngày nay chuyên ngành chúng tôi mở hoạt động công ích cộng đồng, không có chuyện gì mấy, đúng lúc Giai Lệ đang học tập ở học viện nghệ thuật Kim Lăng, bên đó có sự kiện nên tôi đến chơi cùng cô ấy!”

“Như vậy à!”. Lúc này Diệp Thiên mới trả lời: “Bây giờ tôi lập tức ngồi máy bay qua đó, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho cô!”

Nói xong Diệp Thiên cúp máy, đi thẳng đến sân bay.

Trên bãi cỏ xanh trong học viện nghệ thuật Kim Lăng, Tiếu Văn Nguyệt buông điện thoại xuống, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.

Cô ta nhìn Cố Giai Lệ mặc váy trắng bên cạnh, mỉm cười nói: “Anh ấy nói muốn đến Kim Lăng tìm chúng ta!”

Cố Giai Lệ nghe vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng.

“Thật sao, anh ấy sắp đến thật sao?”

Tiếu Văn Nguyệt gật đầu khẳng định, Cố Giai Lệ càng thêm vui vẻ cười tít cả mắt, mà cô gái mặc váy dài màu tím nhạt ở bên cạnh lại tò mò hỏi thăm.

“Giai Lệ, Nguyệt Nguyệt, các cậu đang nói ai vậy? Ai sắp đến đây?”

Cô ta quen biết Giai Lệ đã gần nửa năm rồi, trong nửa năm này các cô sớm chiều ở chung, ngay cả ngủ cũng ngủ chung một ký túc xá, nhưng chưa bao giờ thấy Cố Giai Lệ nở nụ cười xinh đẹp như vậy, rực rỡ tựa như ngày xuân hoa nở tuyết tan.

Đặc biệt là, nụ cười này nở rộ khi nghe tin người nào đó sắp đến, lại càng khiến cô ta cảm thấy ngạc nhiên hơn.

“Là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình!”

Cố Giai Lệ nhìn cô ta, nở nụ cười thần bí, không hề có chút ngại ngùng, nhát gan nào, trả lời cực kỳ dứt khoát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.