Cao Thủ Tu Chân

Chương 2385



Chương 2385

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Diệp Thiên cũng không dính dáng gì đến tổ chức sát thủ tàn nhẫn vô tình như La Võng, sao có thể chứng kiến cái chết của Hứa Bác Thuần được?

Cho dù Diệp Thiên thật sự chứng kiến Hứa Bác Thuần chết, cậu ta cũng không tin mọi chuyện có liên quan đến Diệp Thiên. Chỉ là một người “dân thường áo vải”, lấy đâu ra tư cách can thiệp vào sống chết của cậu ấm ở Kim Lăng?

Nghĩ đến đây, cậu ta thầm thở phào một hơi, nhưng để đảm bảo an toàn, cậu ta vẫn bước lên, đứng trước mặt Diệp Thiên.

“Tôi không biết rốt cuộc cậu là ai, nhưng tôi thấy cậu can đảm hơn người. Chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm, coi như chấm dứt ở đây”.

“Tôi và cậu cũng xem như không đánh không quen, làm bạn được không?”.

Sở dĩ cậu ta hạ thấp mình như vậy là để đề phòng có chuyện xảy ra.

Thái độ của cậu ta lúc này cũng tính là thân thiện. Cậu ta nghi dù Diệp Thiên thật sự có lai lịch gì bí ẩn, nhưng cậu ta tô thái độ như vậy. Diệp Thiên cũng không đến nỗi điong è thế đối lập với cậu ta.

Nào ngờ Diệp Thiên lại liếc xéo cậu ta. Làm bạn với tôi sao?”, cậu khê cười lắc đầu.

“Có lẽ ông cụ nhà họ Hứa của các người tới đây còn có thể miễn cưỡng nói vài câu với tôi, dựa vào anh thì qua mười năm nữa cũng không đủ tư cách!”.

Diệp Thiên nói một cách bình thản, nhưng giọng điệu cậu lại khiến người xung quanh đều hít ngược hơi khí lạnh.

Nhà họ Hứa ở Kim Lăng đứng đầu trong năm gia tộc lớn nhất Kim Lăng, nhân vật dẫn đầu trong doanh nghiệp gia tộc năm nào cũng đứng đầu bảng xếp hạng những người giàu nhất Kim Lăng. Không chỉ như vậy, doanh nghiệp dính líu đến vùng đen, vùng xám trong gia tộc bọn họ cũng tìm được người đại diện có liên quan xử lý vô cùng trật tự rõ ràng, có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp ở cả hai mặt tối và sáng.

Ông cụ nhà họ Hứa có bối cảnh quân đội, lúc còn trẻ từng là nhân vật số một Kim Lăng, quyền cao chức trọng. Học trò ông ta trải rộng khắp tỉnh Giang Nam, tài nguyên mối quan hệ rất rộng, thậm chí ngay cả lãnh đạo cấp cao của tỉnh Giang Nam cũng là học trò của ông ta. Bất cứ chuyện gì cũng phải nể mặt ông ta vài phần.

Diệp Thiên lại dám nhắc tới ông cụ Hứa, hơn nữa thái độ giọng điệu còn ngông cuồng như vậy, đúng là khiến người ta sợ hãi.

Hứa Bác Nhiên vốn còn nhượng bộ Diệp Thiên mấy phần, bây giờ nghe cậu nhắc tới ông cụ nhà mình thì lập tức nổi giận, chuẩn bị bùng nổ.

Đúng lúc đó, một giọng nói như tiếng chuông vang lên từ đằng sau.

“Khẩu khí lớn thật!”.

“Lão già tôi đã nhiều năm không đi lại bên ngoài, không biết Kim Lăng xuất hiện một kẻ hậu bối trẻ tuổi “lớn gan lớn mật” thế này từ bao giờ!”.

“Ngay cả lão già này cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói chuyện vài câu, tôi cũng muốn gặp một lần thử xem”.

Mọi người cùng quay đầu lại, sau đó ánh mắt bỗng cứng đờ.

Một ông lão tay chống gậy, nhàn nhã đi tới, sau lưng có một đám người vạm vỡ mặc Âu phục đi theo, ai nấy khí thế hơn người, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

Hứa Bác Nhiên nhìn ông lão, lập tức kinh ngạc kêu lên.

“Ông nội?”.

Những người nam nữ trẻ tuổi ở xung quanh cũng ngây ra như phỗng, trong lòng dậy sóng.

Hứa Xương Bình, cột chống trời của nhà họ Hứa ở Kim Lăng đến đây rồi sao?

Nhân Nhân đứng yên tại chỗ, để mặc tóc bay theo gió, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.