Cao Thủ Tu Chân

Chương 2392



Chương 2392

Lâm Hiểu Nguyễn không ngại lấy tương lai của nhà họ Lâm ra cược lên Diệp Thiên, cho dù có là kẻ ngu ngốc nhất cũng phải hiểu Diệp Thiên đã chiếm giữ một vị trí đặc biệt nào đó trong trái tim của Lâm Hiểu Nguyễn.

Nhân Nhân đứng trong gió, hoàn toàn cảm thấy rối cào cào, cô ta không thể hiểu một tên “cặn bã” như vậy, tại sao lúc trước lại khiến Cố Giai Lệ yêu điên cuồng đến thế, ngay cả công chúa họ Lâm cũng ra sức bảo vệ.

Dù là Cố Giai Lệ hay Lâm Hiểu Nguyễn, bọn họ đều là những nữ thần, là lý tưởng và mục tiêu đáng mơ ước trong trái tim của bao nhiêu cô gái, càng là đối tượng tuyệt vời được bao chàng trai theo đuổi, nhưng các cô gái ưu tú như vậy lại chết mê chết mệt Diệp Thiên, khiến cô thực sự không thể hiểu nổi.

Tại sao một chàng trai mặc đồ chợ ra đường lại có thể thu hút đến vậy?

Chẳng lẽ cậu ta thật sự giấu diếm thân phận sao?

Nhưng cho dù thân phận của cậu có to lớn cỡ nào đi nữa, thì cũng không thể nào so được với đệ nhất thiếu gia Hứa Bác Nhiên ở vùng đất Kim Lăng này được.

“Tiểu Nguyên, cháu nói hơi khó nghe rồi đấy!”

Hứa Xương Bình định thần lại, không khỏi lắc đầu: “Cháu nói là, không tiếc phải huy động toàn bộ sức lực của nhà họ Lâm để bảo vệ cậu ta, thái độ của cháu như vậy chính là đại diện cho thái độ của nhà họ Lâm sao?”

Vẻ mặt Lâm Hiểu Nguyễn vẫn không thay đổi, cô nói một cách dứt khoát: “Thái độ của cháu chính là thái độ của nhà họ Lâm!”

Vừa dứt lời, bỗng có một tiếng quát lớn vang lên từ phía sau đám đông.

“Ai nói cháu có thể đại diện cho nhà họ Lâm?”

Lâm Hiếu Nguyễn kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy đám người đã tách ra hai bên, một ông lão mặc đồ thời Đường chắp hai tay sau lưng đi về phía trước, theo sau là hai người đàn ông vẻ mặt lẵnh đạm, từ trong đám người đi ra.

“Ông nội?”

Con ngươi của Lâm Hiểu Nguyễn hơi co lại, cô vô cùng kinh ngạc, không ngờ ông nội mình lại đến đây.

Ông già mặc đồ thời Đường chính là lão gia của nhà họ Lâm, Lâm Triệu Đông, ông ta khoanh tay đi vào, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Lâm Hiểu Nguyễn.

“Tiểu Nguyễn, cháu xem ông chết rồi sao?”

“Nhà họ Lâm này lúc nào đã đến lượt cháu lên tiếng?”

“Lại còn huy động toàn bộ sức mạnh của nhà họ Lâm để đánh người, cháu có khả năng đó sao?”

“Cháu được chỉ thị nhà họ Lâm lúc nào thế?”

“Nếu hôm nay ông không đến đây để xem mọi chuyện diễn ra như thế nào, thì sẽ không thể nào thấy được cháu có bản lĩnh đến mức dám ngông cuồng trước mặt ông nội Hứa!”

Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lâm Triệu Đông, Lâm Hiểu Nguyễn liền cắn chặt đôi môi đỏ mọng, sững sờ một hồi lâu.

Cô không thể ngờ ông nội lại ở trước mặt mọi người quát tháo mình, hơn nữa lại còn mắng mỏ cô một cách thô lỗ như vậy.

“Ồng nội!”

Cô dừng lại, bướng bỉnh nói: “Diệp Thiên là ân nhân… của cháu, cháu sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm khó cậu ấy ở Kim Lăng này cả!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.