Chương 2396
Nhân Nhân khẽ che đôi môi đỏ mọng của mình, trong mắt tràn đầy vẻ không tin, ngay cả chị họ Lâm Hiếu Thù của Lâm Hiểu Nguyễn mới đến cũng hoàn toàn ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Những người xung quanh ngay khi biết thân phận của Hoàng Nhậm Lương cũng hoàn toàn sững sờ, ánh mắt của bọn họ hoặc là kinh hãi, hoặc là không tin, tất cả đều hướng về phía Diệp Thiên.
Người thanh niên giản dị này là ai mà lại có thể khiến cho Hoàng Nhậm Lương phải quỳ lạy?
Trong tất cả những người ở đây, duy chỉ có Tiếu Văn Nguyệt và Lâm Hiểu Nguyễn là không thay đổi sắc mặt, bọn họ đã quen với tình huống này rồi, cũng chỉ có bọn họ mới biết người đàn ông trước mặt rốt cuộc là người như thế nào.
“Anh biết tôi à?”
Diệp Thiên vẫn dựa vào băng ghế, ánh mắt lãnh đạm, còn về việc Hoàng Nhậm Lương quỳ gối cũng là điều bình thường, cậu không hề quan tâm chút nào.
“He he!”, Hoàng Nhậm Lương hơi ngẩng đầu, nhưng vẫn không dám đứng dậy, anh ta cười nói: “Em đây may mắn được chứng kiến cảnh Diệp Thiên Nhân
chân đạp trời trảm hoàng cấp ở vịnh Thanh La, kể từ đó, hình bóng anh hùng bất khả chiến bại của Diệp Lăng Thiên anh luôn được em khắc ghi, không dám mong chờ gì hơn!”
“Chỉ là em không thể ngờ, hôm nay lại có thể gặp được Diệp Thiên Nhân ở Học viện nghệ thuật Kim Lăng này, em thực sự quá có phúc rồi!”
Hoàng Nhậm Lương gọi mình là “em” khi xưng hô với Diệp Thiên, trên mặt anh ta tràn đầy vui sướng, rõ ràng là vui mừng từ tận đáy lòng.
Nhà họ Hoàng ở cảng Đảo là một gia tộc vô cùng đặc biệt, giống như tứ đại gia tộc ở thủ đô, bọn họ cũng có nền tảng võ học cổ xưa, coi như cũng biết được nhiều thứ trong giới võ thuật. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lúc đầu Diệp Thiên và ông tổ của nhà họ Cận ở cảng Đảo, Cận Vô Trần, đã có một cuộc đối đầu kinh hoàng ở vịnh Thanh La, Hoàng Nhậm Lương vừa hay đi qua vịnh Thanh La xinh đẹp hung vĩ, và tình cờ chứng kiến được cảnh ly kỳ đó.
Lưỡi kiếm tuyệt đẹp của Diệp Thiên đã chém Cận Vô Trần, kể từ đó, Diệp Thiên đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng anh ta, đó giống như một vị thần mà lẽ thường không thế mô tả được, cộng thêm việc Diệp Thiên giúp nhà họ Ngụy hợp nhất cấu trúc của cảng Đảo, cho dù có tách rời địa vị hay siêu năng lực thì Diệp Thiên vẫn giống hệt như một vị thần.
Có thể nói, không chỉ có anh ta, mà toàn bộ giới thượng lưu của cảng Đảo đều đã nghe đến tên tuổi của Diệp Thiên, không ai dám khinh thường, không ai dám vô lễ.
“Thì ra là thế, đứng dậy đi!”, Diệp Thiên chậm rãi gật đầu, mắt hơi nhướng lên, sau đó chỉ vào đám người Hứa Bác Nhiên.
“Anh quen bọn họ?”
Hoàng Nhậm Lương nghe xong, liền nhớ tới những gì Hứa Bác Nhiên vừa nói với mình, nét mặt của anh ta lập tức thay đổi, sau đó nói với vẻ kinh hoàng: “Diệp Thiên Nhân, em không quen bọn họ, nhà họ Hoàng của em cũng thế, em đến đây là đế tuyên truyền cho một bộ phim mà thôi, cũng được bọn họ mời đến!”
Anh ta vừa nói vừa đứng dậy quay hai người Hứa Xương Bình, ánh mắt chợt đanh lại.
“Tôi không quan tâm các người là năm hay sáu đại gia tộc ở Kim Lăng, bất cứ kẻ nào muốn làm khó Diệp Thiên Nhân thi đều sẽ là kẻ thù của Hoàng
Nhậm Lương tôi, và cả nhà họ Hoàng nữa!”