Cao Thủ Tu Chân

Chương 2425



Chương 2425

Trước mặt một người như vậy, đừng nói là một kẻ nhỏ bé như cậu ta, dù là nhà họ Hứa có gốc rễ sâu xa, cắm sâu vào vào Kim Lăng, chẳng qua cũng chỉ cần một lời là có thể dọn sạch.

Ông cụ Hứa cầm trong tay một cây gậy, quỳ xuống khi Diệp Thiên vừa tiếp đất.

“Tướng Diệp, không, Diệp tiên, cầu xin cậu đối xử khoan hồng, tha cho nhà họ Hứa chúng tôi!”

Ở Kim Lăng, ông lão đã qua tuổi thất tuần này là người đức cao vọng trọng như thế nào, nếu là vai vế con cháu bình thường, đừng nói là để ông ta cúi đầu, thậm chí ông ta rũ mắt nhìn thôi cũng không đủ tư cách nữa là, nhưng hiện tại, ông ta lại từ bỏ tôn nghiêm và kiêu ngạo, cúi đầu quỳ trước mặt Diệp Thiên, vẻ mặt khẩn cầu.

Mọi người xung quanh không quá bất ngờ, ngược lại cảm thấy đây là điều đương nhiên.

Bởi vì người mà ông cụ Hứa đang đối mặt không phải chỉ có người bình thường, mà là sinh linh cao cao tại thương, nắm giữ sống chết của con người.

“Tôi chưa từng nói sẽ động đến nhà họ Hứa!”

Ánh mắt của Diệp Thiên lãnh đạm, không hề động lòng với ông cụ Hứa đang quỳ.

“Nhưng tôi cũng từng nói, có lẽ ông nên có thêm một đứa cháu trai!”

Diệp Thiên vừa diet lời, vẻ mặt của ông cụ Hiứa thay đổi, nhưng giờ đã quá muộn, Diệp Thiên gic tay ra, chỉ phong xao động, chĩa thẳng vào giữa lông mày Hứa Bác Nhiên, đoạt lấy của mạng cậu ta. Giờ phút này, tinh thân và khí lực của ông cụ Hứa dường như đã biến mất hoàn toàn, trong nháy mắt như già đi mười tuổi, đi mặt với sự ra đi của cháu trai, mặc dù ông ta vô cùng đau lông, nhưng lại không dám có chút bất mãn nào, ông ta chỉ có thể nén lấy bi thương, lại khom ngueời cúi đầu trước Diệp Thiên.

“Đa tạ Diệp tiên tha cho nhà họ Hứa chúng tôi!”

Cháu trai bị giết nhưng vẫn phải cảm ơn người xuống tay, trong lòng mọi người đều dâng lên niềm phấn khích không thể giải thích được, đây chính thực lực của người có sức mạnh vô song.

Nắm giữ sức mạnh như vậy, trong thiên hạ to lớn này, làm gì có ai không sợ chứ?

Lâm Triệu Đông nhìn thấy cảnh này không nói lời nào, thậm chí không dám nhìn thẳng Diệp Thiên, ông ta thầm hối hận trong lòng, vừa rồi tại sao lại không chú ý đến cháu gái mình, mà chỉ lo nói xấu Diệp Thiên, bây giờ, ông ta đã bỏ qua cơ hội kết bạn với một anh hùng tuyệt thế như vậy, đối với nhà họ Lâm mà nói, chính là được một mất mười.

Diệp Thiên không để ý đến những người khác, cậu gật đầu với Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt, Lâm Hiểu Nguyễn, sau đó nở nụ cười hiền hòa.

Ba cô gái vội vàng vây quanh, hỏi xem Diệp Thiên có bị thương hay không, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, họ nhìn thấy không ít những cô gái yêu kiều, đang cực kỳ hâm mộ, chỉ hận không thể hoán đổi vị trí với bọn họ, để kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên.

Mà Nhân Nhân trước đây đã gọi Diệp Thiên là “đồ cặn bã” lại đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng cảm thấy như đánh đổ một lọ ngũ vị hương (ý chỉ trong lòng có nhiều loại hương vị chua, cay, đắng, mặn, ngọt xen tạp, trong lòng rất khó chịu, cảm giác rất không thoải mái), nhất thời không hiểu được cảm giác trong lòng mình.

Một người như vậy, đã có hôn thê, lại có thêm vài người phụ nữ ở bên ngoài, vậy thì sao? Có khi hoàng đế thời cổ đại e rằng cũng chưa có uy thế như cậu.

“Tướng Diệp!”

Đúng lúc đó Lưu Kiến Bang bước lên trước, mở miệng hỏi Diệp Thiên: “Lần trước nhìn thấy cậu đánh một trận với chưởng môn Võ Đang ở thủ đô, tôi cực kỳ kinh ngạc, hôm nay lại có vinh dự được chứng kiến phong thái vô song của tướng Diệp, đúng thật là hạnh phúc của cả một đời người!”

Ông ta nói xong, ánh mắt dừng lại, nghiêm nghị nói: “ Bây giờ tôi sẽ lập tức ra lệnh cho người phong tỏa học viện nghệ thuật, thống kê tất cả nhân viên trong trường, phong tỏa tin tức ở đây!”

Những gì ông ta làm là để chuyện của Diệp Thiên không truyền đến tai mọi người, cậu là quốc chi trọng khí, ông ta không muốn chỉ vì chuyện này mà khiến mọi người sợ hãi hoang mang chỉ vì chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.