Cao Thủ Tu Chân

Chương 2435



Chương 2435

Giọng điệu có vẻ đe dọa của Diệp Thiên khiến Long Đoạn Tung chau mày, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không nói gì nhiều, chỉ gật đầu, chỉ về phía chính giữa vòng xoáy khí.

“Nơi đó là lối vào tiểu thế giới, cậu có thể vào đó thử xem”.

“Hả?”, Diệp Thiên nheo hai mắt lại, sau đó bỗng giậm chân, cả ngọn núi Côn Luân cũng rung chuyển theo, cậu đã như tên rời cung, bay thẳng tới trung tâm vòng xoáy khí.

Sâu trong vòng khí xoáy, Diệp Thiên nhìn thấy một đốm sáng. Đó là một loại ánh sáng không giống với ánh mặt trời ở giới thế tục, không cảm nhận được nhiệt độ trên nó. Diệp Thiên nhanh chóng phản ứng lại, đây chính là nguồn sáng đến từ tiểu thế giới.

“Hừ!”.

Mặc dù đã từng nghe Long Đoạn Tung nói muốn xuyên qua lối vào đến tiểu thế giới phải trải qua thập tử nhất sinh, sẽ bị dòng chảy rối của không gian nuốt chửng, nhưng Diệp Thiên chưa từng đích thân trải nghiệm. Cậu nhìn chăm chú, tốc độ bỗng tăng lên, bay thẳng vào trong nguồn sáng ấy.

“Cái gì?”.

Khoảnh khắc tiếp xúc với nguồn sáng, vẻ mặt Diệp Thiên bỗng thay đổi. Cậu cảm nhận được một luồng sức

mạnh lũ lượt kéo đến phía trước mặt cậu. Luồng sức mạnh này không giống với bất cứ sức mạnh nào mà cậu từng gặp trước đây, thoáng cái đã xâm nhập vào cơ thể cậu. Dù cho Phệ Thiên Huyền Khí của cậu chống đỡ thế nào vẫn không thế cản được bước chân tiến tới của nó. Lục phủ ngũ tạng của cậu hầu như đều bị thương nặng chỉ trong nháy mắt, đau đớn kịch liệt giống như bị cắt từng đoạn ruột.

Cùng lúc nội tạng của cậu bị thương, cơ thể cậu cũng bị dòng chảy rối sắc bén của không gian cắt phải. Cánh tay, chân, ngực, mặt đều phủ đầy vết thương lớn nhỏ dữ tợn, máu văng tung tóe.

Sức mạnh thô bạo giống như bàn tay của người khổng Tô giáng xuống, đẩy cậu ra khỏi lối vào tiếu thế giới, bay ra ngoài vòng khí xoáy.

Cơ thể cậu rơi thẳng xuống, giống như đạn pháo đập mạnh xuống đỉnh núi Côn Luân, xuyên vào trong núi khoảng mấy trăm mét, gần như phá hỏng một nửa bên núi Côn Luân.

Long Đoạn Tung đứng trên không, tận mắt nhìn thấy cảnh Diệp Thiên bị đánh bay ra khỏi vòng khí xoáy. Lúc thấy rõ những vết thương đáng sợ dữ tợn trên người Diệp Thiên, ông ta tỏ ra kinh ngạc.

Đến giờ phút này, ông ta vẫn còn đánh giá thấp ý chí bài xích người ngoài của tiểu thế giới. Sự đáng sợ của sức mạnh không gian này vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.

Một tiếng nổ vang lên, vách núi nổ tung. Diệp Thiên từ trong đó bay ra, vết máu trên người đang lành lại nhanh chóng, nhưng vẻ mặt của cậu đã không còn bình thản như trước kia, mà trở nên nghiêm trọng chưa từng có.

“Diệp Lăng Thiên, hẳn cậu đã cảm nhận được sự đáng sợ của sức mạnh không gian”.

Long Đoạn Tung nhìn về phía Diệp Thiên, nhỏ giọng nói: “Nhưng những gì cậu vừa trải nghiệm chỉ mới ở khoảng cách mười mét đầu tiên mà thôi. Lối vào nơi này dài một nghìn mét, cứ cách mười mét sức mạnh không gian sẽ tăng thêm một phần!”.

“Bây giờ cậu đổi ý vẫn còn kịp!”.

“Một nghìn mét sao?”.

Diệp Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói cách khác, có một trăm đoạn mười mét, sức mạnh không gian hãy còn tăng thêm chín mươi chín lần nữa”.

Một lúc sau, cậu nhếch miệng cười, trong mắt có ngọn lửa nhảy múa.

“Trong tiểu thế giới còn hai người phụ nữ mà tôi phải đưa về, một là người phụ nữ mà tôi đã hứa hẹn, người còn lại là người mẹ vĩ đại nhất trên đời!”.

“Cho dù có khó khăn nguy hiếm hơn nữa, lần này tôi nhất định sẽ không lùi lại nửa bước!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.