Cao Thủ Tu Chân

Chương 2441



Chương 2441

Hơn nữa, cho dù bây giờ cậu đã mất Phệ Thiên Huyền Khí, nhưng có sự hỗ trợ của sức mạnh tinh thần cảnh giới phá nguyên và Phệ Thiên Thần Thể, cậu tin rằng mình có thể đánh nát cao thủ cảnh giới truyền thuyết chỉ bằng một tay.

Ngay cả những nhận vật ở đẳng cấp như Huyết tổ và Lang tổ của vùng đất tuyết, cậu cũng đủ tự tin có thể đánh bại bọn họ ở chính diện dù cho không dùng đến Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm.

Với thực lực của cậu lúc này, không nói là có thế tung hoành vô địch ở tiểu thế giới, nhưng ít nhất cũng có thể gọi là khó tìm đối thủ.

Chuyến đi đến tiểu thế giới lần này có được có mất, nhưng xét tổng thể, thu hoạch vẫn nhiều hơn tổn thất.

Cảm giác được linh lực dồi dào sôi sục ớ xung quanh, Diệp Thiên lập tức khẳng định đây chính là ở bên trong tiểu thế giới. Cậu đang chuẩn bị di chuyển tìm vài người hỏi thăm tình hình thì một tiếng thú gầm đột nhiên vang lên.

“Ngao!”.

Tiếng gầm chấn động núi rừng, ngay cả mặt đất dưới chân Diệp Thiên cũng hơi rung lên, có thể thấy thực lực kẻ phát ra tiếng gầm nay mạnh mẽ đến mức nào.

Diệp Thiên lại không đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên nghiêng đầu nhìn lại. Một con cự thú cao mười mét lao vọt từ trong rừng ra, nơi nó đi qua, cây cối cao to đều bị nghiền nát, ngã đổ la liệt.

Đây là một con dã thú hình người đứng bằng hai chân, đầu hổ mình người, răng nanh khát máu, bàn tay dày dặn, móng vuốt sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo âm u. Bằng sự cảm tri sức mạnh tinh thần, Diệp Thiên biết được thực lực của nó ít nhất cũng tương đương vương cấp của võ giả nhân loại, phải mạnh hơn dị thú bay trên trời đã tấn công Diệp Thiên lúc trước một cấp bậc.

Lúc này, hai mắt nó đỏ như máu, nhắm thẳng vào Diệp Thiên. Hai chân nó đột ngột giẫm xuống đất, lao vọt về phía cậu.

Diệp Thiên tỏ ra hờ hững, một tay chắp sau lưng, đang định ra tay. Nhưng một lát sau, cậu lại động tâm niệm, dừng động tác.

“Grào!”.

Ngay lúc con dị thú đầu thú mình người sắp đâm sầm vào Diệp Thiên, một luồng sáng kiếm bỗng vọt ra từ trong rừng, kèm theo đó một giọng nói mềm mại vang lên.

“Súc sinh, còn định tùy tiện làm bị thương người khác sao?”.

Dị thú bị luồng sáng kiếm đánh trúng trực diện, bay ra xa mười mét. Trong rừng rậm có một nhóm người xuất hiện, dẫn đầu là một đôi nam nữ thanh niên khoảng hai mươi tuổi, trai tài gái sắc, tựa như ngọc bích.

Gương mặt của nam thanh niên trông có vẻ kiêu ngạo, hào hùng. Cậu ta chắp kiếm sau lưng, sau đó liếc nhìn Diệp Thiên, đầy vẻ khinh thường.

“Thực lực thấp mà còn đi loạn trong rừng rậm biển sâu, không muốn sống nữa sao?”.

Trong đoàn có chín người, đều là nam nữ thanh niên tuổi ngoài hai mươi, họ mặc y phục trắng xanh đan xen, trên ngực có hai ký tự cổ khó hiểu – “Khiên Kham”!

Người thanh niên đứng đầu có đôi lông mày lưỡi mác, ánh mắt sáng ngời với khuôn mặt kiêu hãnh, đứng thẳng với thanh kiếm cầm ngang.

Vừa rồi, chính nhát kiếm của người này đã đánh văng con quái vật đầu thú thân người lên không trung, người này tiến lên một bước liếc nhìn Diệp Thiên với vẻ thờ ơ và khinh thường.

“Thực lực kém cỏi lại còn chạy lung tung trong rừng rậm này, không muốn sống nữa hay sao?”

Tuổi tác còn trẻ, nhưng giọng điệu của hắn thì giống y như một người đã lớn tuổi, nói một câu giọng điệu đã giống như chỉ bảo, dạy dỗ người khác phải làm thế này thế kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.