Cao Thủ Tu Chân

Chương 2467



Chương 2467

Đặc biệt Diệp Thiên đã rất khổ cực, dùng cả sinh mạng của mình đế tạo ra công pháp độc nhất vô nhị, nhưng nó lại biến thành một đống phế thải, đây đúng là một đòn đả kích chưa từng có, theo một ý khác thì nó còn kinh khủng hơn cả việc bị Diệp Vân Long phế bỏ tu vi mười năm trước.

Diệp Thiên ngồi ở mép giường, lòng bàn tay rũ xuống, vẻ mặt không còn vẻ tự tin thường ngày nữa, thay vào đó là ủ rũ chán chường.

Lúc này Diệp Thiên mới có thế chắc chắn Phệ Thiên Huyền Khí đã thực sự rời bỏ mình, tất cả các chiêu thức dựa vào Phệ Thiên Huyền Khí cũng không thể sử dụng được nữa.

Gió đêm mát mẻ, Diệp Thiên mở cửa bước ra ngoài, nhìn ánh sao trên đầu, cậu nhất thời ngẩn ra.

Mất đi Phệ Thiên Huyền Khí, sức chiến đấu của Diệp Thiên cũng sẽ giảm đi rất nhiều, cho dù có mượn sức mạnh của cảnh giới dung nguyên và Phệ Thiên Thần Thể của sức mạnh tinh thần thì cậu cũng không còn cảm thấy tự tin.

“Với tình hình hiện tại của tôi, vậy tôi còn có thể tự do ra vào tiểu thế giới không, có thế nắm chắc sẽ đánh được sáu tông Huyền Môn không?”

Mười năm qua, Diệp Thiên chưa bao giờ cảm thấy hoang mang như lúc này.

Cậu đứng bất động trong gió đêm, đôi mắt nhìn vào khoảng không, như thể đã đánh mất hết niềm kiêu hãnh và tham vọng của mình.

Từng giây từng phút trôi qua, Diệp Thiên vẫn đứng đó, trông vô cùng cô đơn.

Lúc này đây, cuối cùng cậu cũng nhận ra được mùi vị của thất bại của những kẻ đang ở đỉnh cao.

Tiêu Ngọc Hoàng, Watanabe Heizou, Cận Vô Trần, Chiến Thần Điện, Viện trọng tài, Huyết tộc… tất cả những kẻ mạnh hay thế lực mà Diệp Thiên từng đánh bại đều lần lượt hiện lên trước mắt cậu, tất cả đều nhìn thẳng vào Diệp Thiên, như thể đang chế giễu.

“Đây có phải là sự thất vọng và tuyệt vọng mà bọn họ từng cảm thấy?”

Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên tự giễu, đột nhiên cười nhẹ.

Một lúc sau, ánh mắt uể oải của cậu bỗng ngưng tụ lại, vẻ mặt hào hứng lúc trước đã dần trở lại.

“Đúng vậy, chính là mùi vị đó!”

“Chỉ có khi trải nghiệm qua, thì mới hiếu rằng bản thân sẽ không bao giờ muốn nếm trải mùi vị của thất bại!”

Diệp Thiên siết chặt tay, ánh sáng trong mắt lóe lên, một luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên bay vụt lên trời, hóa thành một cơn lốc cuồng bạo, xé nát hư không.

“Mất đi Phệ Thiên Huyền Khí thì sao?”

Đôi mắt Diệp Thiên vô cùng kiên định, sự hoang mang cũng đã biến mất.

“Mười năm trước tôi chỉ là một đứa trẻ, tu vi mất hết, nhưng tôi vẫn đi được đến ngày hôm nay!”

“Mặc dù đã mất đi Phệ Thiên Huyền Khí, nhưng tôi vẫn còn có hai vũ khí lớn mạnh, chính là cơ thể và sức mạnh tinh thần, không giống như nỗi tuyệt vọng của mười năm trước, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ có thể tìm lại cách luyện khí!”

Trải qua nhiều chông gai thăng trầm, Diệp Thiên từng chút một bị phá tan, hiện tại chỉ là trở ngại của một đỉnh cao khác mà thôi, chỉ cần Diệp Thiên vượt qua được thì cậu vẫn sẽ là Đế Vương Bất Bại! Đêm nay Diệp Thiên ngồi trong sân, cảm thấy trong lòng yên tĩnh chưa từng có, màn đêm dần tiêu tán, bầu trời phía xa lộ ra một mảng giống bụng cá màu trắng, ánh mắt Diệp Thiên vẫn đang nhìn chăm chú về hướng mặt trời mọc.

ở nơi đó, một đám mây đen đột nhiên xuất hiện, sau đó dần lan rộng ra, mang theo luồng khí đen đặc, hoàn toàn che khuất mặt trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.