Cao Thủ Tu Chân

Chương 2477



Chương 2477

Nhưng từ đầu đến cuối Diệp Thiên vẫn không hề động tay chân.

“Cái này…”, nhìn thấy cảnh tượng này, La Không Nhàn thoáng run lên.

Cuối cùng ông ta cũng đã hiểu ra, kẻ rình mò nhà họ La lúc trước chính là tên “người làm” mới này.

“Sức mạnh thật đáng sợ, đây là… sức mạnh linh hồn sao?”

La Thanh Hàm càng thêm sửng sốt.

Có thể gi3t ch3t ba vương cấp trong tình huống như vậy, hơn nữa một trong bọn họ còn là vương cấp chín sao, sức mạnh đó đã vượt qua tất cả mọi người mà cô biết, cho dù có là đệ nhất thiên tài của Tứ Tượng Tông như anh Liêm Hình, thì khi so sánh cũng phải lu mờ.

Nhưng cách đây không lâu, La Thanh Hàm đã đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ La, thậm chí còn bắt rời khỏi Mai Thành, cô chỉ cảm thấy lời nói và những gì mình làm trước đây đều giống như một trò hề.

Bởi vì trước đó Diệp Thiên đã giết hai phi phàm phàm phẩm có sức mạnh linh hồn, cho nên La Thanh Chỉ mới là người bình tĩnh nhất, nhưng khi nhìn thấy ba người Lộ Minh Không nổ tung thành một đám sương máu, lồng ngực cô lập tức cảm thấy trào dâng.

Đó chẳng phải là cách kẻ mạnh coi thường thiên hạ và càn quét mọi thứ sao?

Chẳng phải đây là thứ mà cô muốn người đàn ông đời mình có đấy ư?

Diệp Thiên giết xong ba người bọn họ, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, đối với một người có tu vi sức mạnh tinh thần đạt tới cảnh giới dung nguyên như Diệp Thiên, nếu muốn giết ba vương cấp thì chỉ có muốn hay không mà thôi.

“Nhà họ La không có chuyện gì nữa rồi!”

Diệp Thiên nhìn sang La Thanh Chỉ, khẽ gật đầu với cô.

La Túc và những người khác đều xem Diệp Thiên như một vị thần, chặn búa bằng tay không, đánh tan linh hồn, những người trước đây là bạn, hộ vệ hay anh em của Diệp Thiên đều cúi đầu sợ hãi.

Họ không thể ngờ người anh em họ Diệp bình thường của mình lại không phải là một “kẻ bỏ đi”, mà là một cao thủ ẩn thân.

La Thanh Chỉ sững ra, lòng bàn chân bước trên hư không, chậm rãi đi tới gần Diệp Thiên.

“Cảm ơn tiền bối đã bảo vệ nhà họ La của tôi!”

Diệp Thiên nghe xong, lập tức cười xua tay: “Cô hai, tôi không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, tôi gánh không nổi hai chữ tiền bối này đâu!”

“Hơn nữa cô đã đưa tôi trở lại đoàn xe của nhà họ La khi tôi hôn mê, đây là ân tình vô giá đối với tôi, bây giờ tôi chỉ đang trả ơn mà thôi!”

La Thanh Chỉ đang định nói gì đó, nhưng Diệp Thiên đột nhiên dời tầm mắt, quay đầu nhìn về phía bầu trời.

La Không Nhàn và những người khác cũng cảm nhận được điều đó, lần lượt quay đầu lại, chỉ thấy hai đạo quang ảnh, một đen một trắng xuyên qua không gian, tạo thành hai vết khí dài trên bầu trời Mai Thành, nơi quang ảnh đi qua có rất nhiều người ở cảnh giới siêu phàm bị cuốn xuống đất, phụt máu tại chỗ.

Quang ảnh đen trắng càng ngày càng đến gần nhà họ La, thực lực của đám người La Không Nhàn không tệ, bọn họ có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trong hai đạo quang ảnh kia.

Đó là hai người đàn ông trung niên, một người mặc áo trắng, một người mặc áo đen, dáng người cao lớn, khuôn mặt gần giống nhau, có vẻ ưa nhìn, nhưng đôi mắt lại mang màu đen trắng quỷ dị, không hề có con ngươi.

Điều khiến cho La Không Nhàn và những người khác kinh ngạc nhất chính là trên tay họ đang mang theo hai người, một già một trẻ, người trẻ hơn là học viên của Khiên Kham, có sức chiến đấu hạng một, hay được gọi là Lăng Phong “Bạch Y Thần Kiếm”, người còn lại tầm năm mươi tuổi, trông rất giống với Lăng Phong, khí tức huyết mạch cũng hoàn toàn giống nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.