Chương 2493
Nhưng ngoài dự liệu, Thi Tú Vân lại kết hôn với người phàm của thế tục, dòng máu đã phân nhánh. Sau khi bà ấy trở về nhà họ Thi, mặc dù đã tu luyện đến cảnh giới truyền thuyết trong thời gian ngắn, nhưng so với thiên phú tuyệt đỉnh trước kia thì vẫn còn khoảng cách tương đối.
Vì vậy, nhà họ Thi đã suy nghĩ kĩ càng, hi vọng có thể để Thi Tú Vân tỏa sáng phút cuối, tranh được lợi ích lớn nhất về cho nhà họ Thi. Lúc này, Thiếu điện chủ Vân Thiên Điện lại chủ động đề nghị cưới Thi Tú Vân, đây chắc chắn là tin tức mà Tứ Tượng Tông muốn nghe được nhất.
Trong một nghìn năm trở lại đây, Vân Thiên Điện luôn chiếm vị trí đứng đầu trong sáu tông Huyền Môn, thực lực mạnh nhất, nội tình sâu dày nhất. Nếu Thi Tú Vân kết hôn với Thiếu điện chủ Vân Thiên Điện, sau này Tứ Tượng Tông sẽ có thể có cơ hội chạm đến tài nguyên quan trọng của Vân Thiên Điện. Không nói là có thể vượt qua Vân Thiên Điện, nhưng ít nhất bọn họ có thể đứng vị trí thứ hai ngay sau Vân Thiên Điện.
“Kiệt trưởng lão, tôi thấy ông già rồi hồ đồ rồi!”.
Ánh mắt Thi Tú Vân vô cùng sắc bén, chậm rãi đứng dậy, chân lực quanh người dao động, đỉnh núi thoáng chốc kết thành nửa mảng sương lạnh, giống như cái rét của tháng Chạp.
“Tôi đã nói là tôi không đồng ý, các ông muốn liên hôn với Vân Thiên Điện thì tìm người khác đi. Cho dù tôi có chết cũng sẽ không đồng ý với các ông!”.
“Thi Tú Vân tôi sống là người của nhà họ Diệp, chết làm ma nhà họ Diệp, bảo tôi kết hôn với người khác lần nữa, các ông đưa thi thể của tôi đến đó đi!”.
Bà ấy vừa dứt lời, bỗng vung tay ra, chân lực ngưng tụ, hóa thành một dải lụa màu tím, quét nghiêng về phía Kiệt trưởng lão.
“Thi Tú Vân, chú ý thái độ của cô đi!”.
Kiệt trưởng lão không thay đổi ánh mắt, chỉ khẽ nâng tay lên, hời hợt đẩy về phía trước.
Dải lụa màu tím cuồn cuộn đủ để cắt ngang đỉnh núi, nhưng sau cái vung tay của Kiệt trưởng lão lại tan đi hoàn toàn. Trái lại, bản thân Thi Tú Vân lùi ra sau nửa bước, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
“Cảnh giới truyền thuyết địa cấp?”.
Mắt Thi Tú Vân lóe sáng, khẽ giọng nói: “Cách mấy chục năm, ông đã đạt đến trình độ này rồi!”.
“Hừ!”.
Kiệt trưởng lão phất tay áo, lạnh lùng nói: “Thi Tú Vân, cô được tôi trông nom từ nhỏ đến lớn, theo vai vế thì bố cô còn nhỏ hơn tôi một lứa, cô dám ra tay với tôi sao?”.
Ông ta quay người đi, nhìn xuống vạn dặm sông núi, giọng nói không có chút tình cảm nào.
“Thiếu điện chủ Vân Thiên Điện là thiên tài hàng đầu của Vân Thiên Điện trong ba trăm năm trở lại đây. Thiên phú tu tiên của cậu ta không hề thua kém cô năm xưa, thậm chí là cao hơn”.
“Cậu ta không ngại thân xác như ruột bông rách của cô, chủ động đề nghị rước cô về điện, cô nên cảm thấy vui mừng đi!”.
“Lần này, nhà họ Thi không còn ai để ý đến ý kiến của cô nữa, những gì cô có thể làm chỉ là tuân theo!”.
Ông ta khẽ nắm tay lại, sát ý trong mắt phóng ra: “Đừng nghĩ tới việc từ chối, cũng đừng mơ mộng chạy trốn. Một khi bị bọn ta phát hiện, bọn ta sẽ dốc hết sức xóa sổ tận gốc hai đứa nghiệt chủng mà cô để lại giới thế tục và cả nhà họ Diệp ở Hoa Hạ!”.
“Đây là cảnh cáo, cũng là đe dọa!”.
Ông ta nói xong, không quan tâm Thi Tú Vân phản ứng thế nào mà bay thẳng đi, rời khỏi dãy núi này.