Cao Thủ Tu Chân

Chương 2510



Chương 2510

Ánh mắt Thi Tú Vân lóe lên tia tức giận, từng chữ trong giọng nói của bà như muốn bật ra khỏi kẽ răng, chân lực toàn thân đã đạt đến cực điểm.

“Cảnh giới truyền thuyết nhân cấp?”

Cảm nhận được luồng điện trên người Thi Tú Vân, biểu hiện của Kiệt trưởng lão lập tức thay đổi.

Mấy ngày trước Thi Tú Vân vẫn còn ở trong cảnh giới truyền thuyết huyền cấp, mới chỉ mấy ngày không gặp, bà đã bước chân vào cảnh giới truyền thuyết nhân cấp. Tốc độ tu luyện này toàn bộ nhà họ Thi cũng không ai có thể so sánh được.

Ông ta thầm nghĩ rằng Thánh nữ của nhà họ Thi quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng hiểu hiện của Thi Tú Vân lúc này càng ưu tú bao nhiêu, ông ta lại càng cảm thấy căm hận bấy nhiêu.

Nếu Thi Tú Vân không kết hôn với Diệp Vân Long và sinh ra Diệp Thiên, Diệp Tinh thì huyết thống của bà sẽ là thuần khiết nhất, tài năng tu luyện của bà phải mạnh hơn hiện tại gấp ba lần, nhưng tất cả những điều này đã bị phá hủy trong chốc lát khi Thi Tú Vân đã quay lưng lại với sự kỳ vọng của tất cả mọi người trong nhà họ Thi.

Một tội nhân như vậy của nhà họ Thi, ông ta tuyệt đối không bao giờ để cho bà rời khỏi đây, chỉ có rút sạch sẽ tất cả mọi giá trị còn lại của Thi Tú Vân thì mới có thể giảm thiểu sự mất mát của gia tộc họ Thi.

Thi Nhiễm Doanh ngay từ đầu đã không nói chuyện, cô đứng sau Diệp Thiên và Thi Tú Vân với vẻ mặt sững sờ, cô chỉ cảm thấy nhà họ Thi trong ấn tượng của cô lúc này hoàn toàn khác.

Cô không hiểu rằng Thi Tú Vân đã yêu một người thế giới phàm tục và sinh ra đứa con của chính mình thì có tội lỗi gì?

Tại sao nhà họ Thi lại đối xử với bà ấy như vậy?

Thậm chí còn không buông tha cho Diệp Thiên và Diệp Tinh?

Chính vào lúc cô gái đang bối rối thì Kiệt trưởng lão lại cười khẩy.

“Thi Tú Vân, không phải cô cho rằng mình đạt được ngưỡng truyền thuyết nhân cấp thì có tư cách thách thức tôi đấy chứ?”

“Cô đúng là tài năng vô song, chỉ tiếc rằng cô chỉ mới tu luyện trong thời gian ngắn ngủi bốn mươi năm. So với những người đã mấy trăm năm chúng tôi thì cô chỉ là một đứa trẻ non nớt yếu ớt mà thôi!”

“Muốn ra tay với tôi à, cô cứ việc thử xem!”

Thi Tú Vân nghe vậy, ánh mắt chợt chùng xuống.

Bà không tấn công một cách hấp tấp, mà thay vào đó, bà bình tĩnh tính toán từừng bước mình sẽ làm tiếp theo. Khi bà vẫn còn là một cô gái trẻ. Kiệt trưởng lão đã là cường giả hàng đầu trong Huyển Môn, tu vi của ông ta đã đạt đến cảnh giới truyền thuyết thiên cấp. Ở nhà họ Thi, không ai mạnh hơn ông ta, cho dù bố của bà là Thi Tràm Nguyên nhìn thấy Kiệt trường lão cũng phải khom lưng chào, xưng hô cung kính, sức mạnh cũng không thể so sánh được với Kiệt trường lão.

Mặc dù đã đạt đến cảnh giới truyền thuyết nhân cấp, nhưng để đối phó với Kiệt trưởng lão thì vẫn chỉ như lấy đá chọi trứng.

Giờ phút này, Diệp Thiên đang ở bên cạnh bà, bản thân bà không sợ đau khổ, nhưng Diệp Thiên đã lặn lội hàng ngàn dặm, trải qua sự dày vò như vậy để tìm bà, sao bà có thể làm tổn thương Diệp Thiên được chứ?

Bà suy nghĩ một chút rồi dùng chân lực của mình truyền giọng nói đến tai của Thi Nhiễm Doanh: “Tiểu Doanh, cả đời cô chưa từng cầu xin ai, hôm nay cô cầu xin cháu đưa anh họ Diệp Thiên của cháu đi, tuyệt đối đừng để những người khác của nhà họ Thi phát hiện ra, có được không?”

Thi Nhiễm Doanh vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn, lúc này nghe thấy giọng nói của Thi Tú Vân, cô lập tức hoàn hồn lại, cô liếc nhìn Kiệt trưởng lão với ánh mắt lạnh lùng đang lơ lửng trên bầu trời, ánh mắt nheo lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.