Cao Thủ Tu Chân

Chương 2529



Chương 2529

Đây chính là con trai bà ấy.

Người xưa có nói, sinh con nên giống Tôn Trọng Mưu, mà hôm nay bà ấy tin chắc sinh con nên giống Diệp Lăng Thiên: “Ông già, đến lượt ông rồi”.

Diệp Thiên lạnh nhạt nhìn thẳng vào Kiệt trưởng lão.

Trước đó cậu từng bất khả chiến bại trong thế tục, hiếm khi gặp địch thủ, cũng chưa từng gặp phải đối thủ có thể khiến cậu cảm thấy bị đe dọa, nhưng sự xuất hiện của Kiệt trưởng lão đã phá vỡ kỷ lục này.

Chỉ là trong một chiêu, cậu đã gặp bất lợi, hắn còn cảm giác được dù có cố gắng hết sức cũng không thể lay chuyển được người này, chính vì vậy hắn rất nóng lòng muốn luyện chế lại Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm, đây cũng là tuyệt chiêu tất sát mà cậu dành cho Kiệt trưởng lão.

Tiếc là vì số mệnh trêu người, lúc cậu đi qua thông đạo, đã bị sức mạnh không gian xé tan tành, mất Phệ Thiên Huyền Khí, không thể kích phát Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm trong thần phủ bằng Phệ Thiên Huyền Kiếm, tuyệt chiêu này xem như vô dụng, không thể dùng để đối phó với Kiệt trưởng lão.

Nhưng dù là thế, lúc này cậu vẫn rất tự tin, với tu vi sức mạnh tinh thần cảnh giới xúc nguyên, cộng thêm tu vi cơ thể của Phệ Thiên thần thể, muốn đối phó với Kiệt trưởng lão sẽ không giống vài tháng bất lực trước đó.

“Này, cậu ngông cuồng quá đấy”.

Kiệt trưởng lão sầm mặt nhưng không ra tay, ngược lại cong môi nở nụ cười chế giễu.

“Sức mạnh của cậu đúng là vượt cả cảnh giới truyền thuyết nhân cấp, thậm chí đã vượt cả cảnh giới truyền thuyết địa cấp, nhưng cậu vẫn không hiểu cái gì là cảnh giới truyền thuyết”.

“Cậu nghĩ mình đã thắng rồi sao?”

“Hửm?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngay khi ông ta vừa dứt lời, Diệp Thiên bỗng nhíu mày.

Cậu cảm nhận được hơi thở dâng trào từ trong hố sâu ngay sau lưng mình rồi lao thẳng lên trời.

Một cột ánh sáng đen tuyền b4n ra từ trong hố sâu rồi thổi bay khói bụi, sau đó luồng khí đen đặc phun ra, cơ thể Thi Đoạn Uyên đang chậm rãi bay lên.

Cơ thể hắn lọt thỏm trong màn đen đặc, cả cánh tay phải buông xuống dưới, hắn đã mất đi khả năng cử động, nhưng ánh mắt hắn vẫn toát ra sự tức giận và sát khí ngút trời, như muốn nuốt sống Diệp Thiên vậy.

“Nghiệp chướng, hôm nay tôi phải băm vằm cậu ra thành từng mảnh”.

Vừa dứt lời, hắn hét lên một tiếng, khí đen xung quanh cuồn cuộn bắt đầu xoay chuyển.

“Hắc Ma Pháp Tượng, hợp!”

Khí đen đó bỗng co rút lại biến thành từng dải áo giáp đen tuyền, rồi từng miếng dính lên người Thi Đoạn Uyên.

Hơi thở của Thi Đoạn Uyên cũng trở nên bộc phát, mạnh hơn trước đó không chỉ hai lần, cánh tay phải vốn đã gãy của hắn lại được chữa lành, hoạt động như thường.

“Đã nhìn thấy chưa? Đây mới là sức mạnh thật sự của cảnh giới truyền thuyết”.

Lúc này cả người Thi Đoạn Uyên được bao bọc bởi áo giáp màu đen, trên áo giáp còn được quấn quanh bởi khí đen kia, vừa kỳ lạ vừa nguy hiểm, hơi thở của hắn mênh mông như biển, ngay cả trời đất cũng như đang run rẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.