Cao Thủ Tu Chân

Chương 2573



Chương 2573

Trên người Diệp Thiên không có chút xíu dao động chân lực nào, bốn cô gái đã không xem trọng cậu từ trước, muốn đuổi cậu xuống núi, nhưng đột nhiên cậu lại nhắc tới Bạch Viêm Minh, khiến bọn họ không dám tiếp đãi chậm trễ.

Ở Huyền Môn rộng lớn này, không ai dám giả dùng danh của Bạch Viêm Minh. Nếu Diệp Thiên đã nhắc tới Bạch Viêm Minh thì tất nhiên là có chuyện này thật.

“Nếu đã là Bạch môn chủ ủy thác cậu tới đây, vậy thì giao thư cho bọn tôi đi!”.

Nghĩ đến đây, một cô gái trong số họ vừa nói vừa bước lên phía trước, chuẩn bị nhận lấy lá thư của Diệp Thiên.

Khi bàn tay cô ta sắp chạm vào lá thư, Diệp Thiên bỗng rụt tay lại.

“Thật ngại quá, Bạch môn chủ đặc biệt dặn dò lá thư này tôi phải giao tận tay Yến môn chủ của các người, không được qua tay bất cứ ai khác”.

Thái độ của bốn người vốn đã có chút hòa hoãn với Diệp Thiên, nhưng cái rút tay của Diệp Thiên lập tức khiến bọn họ chau mày.

“Cậu có ý gì?”.

Cô gái cảnh giới siêu phàm tu vi cao nhất hạ giọng hỏi.

“Không có ý gì, tôi nói sự thật mà thôi”, Diệp Thiên ngắm nghía lá thư trong tay, thản nhiên cười nói: “Nội dung trong lá thư này rất quan trọng, nếu làm chậm trễ, e rằng các người không gánh nổi hậu quả đâu!”.

Bốn người nghe vậy, vẻ mặt lại thay đổi, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đã mang theo vài phần hoài nghi.

“Nếu là Bạch môn chủ bảo cậu đưa thư đến cho môn chủ của chúng tôi, chắc ông ấy cũng đã nói cho cậu biết quy tắc của môn phái chúng tôi. Ai muốn vào môn phái chúng tôi đưa thư thì phải có tín vật hoặc chỉ thị viết tay của của những người cấp bậc trưởng lão các môn phái khác, mời cậu cho bọn tôi xem!”.

Cô gái đứng đầu vừa nói vừa xòe tay ra với Diệp Thiên.

“Tín vật hoặc chỉ thị viết tay?”.

Diệp Thiên nghe vậy lập tức khựng lại, cậu làm gì có tín vật và chỉ thị viết tay của Bạch Viêm Minh?

Từ đầu tới cuối, cậu chỉ bảo Bạch Viêm Minh viết giúp cậu một bức thư cầu hôn, sau đó cậu đã đem nó đến thẳng Bắc Vực Huyền Môn. Còn chuyện Bạch Viêm Minh bảo cậu đích thân giao thư tận tay môn chủ Tam Nhất Môn thì chỉ là cậu muốn đích thân gặp mặt môn chủ Tam Nhất Môn, nên mới thuận miệng nói mà thôi.

Cậu cứ nghĩ bọn họ sẽ dễ dàng cho cậu vào trong, nào ngờ lại bắt cậu phải cho xem tín vật và chỉ thị viết tay. Cậu âm thầm lắc đầu, sớm biết như vậy, cậu đã xin Bạch Viêm Minh một món đồ mang tính đại diện, bây giờ cũng không đến nỗi bị bốn cô gái này ngăn ở dưới núi.

Nhìn vẻ mặt Diệp Thiên, bốn cô gái lập tức phản ứng lại, không còn nghi ngờ gì nữa.

Bọn họ nhận định Diệp Thiên là tên trộm gian vô lại, muốn vào môn phái vì ý đồ khác, thậm chí chuyện Bạch Viêm Minh bảo cậu đến đưa thư cũng có thể là nói khoác.

Nghĩ đến đây, gương mặt bốn người lập tức sa sầm.

“Hừ, to gan ngông cuồng, dám mạo danh đệ tử Tứ Tượng Tông, còn dùng danh tiếng của Bạch môn chủ định trà trộn vào Tam Nhất Môn bọn ta!”.

“Cho cậu một cơ hội nữa, mau chóng rời khỏi đây, nếu không bọn ta sẽ bắt cậu đưa đến Chấp Pháp Đường của môn phái hành hình!”.

Cảm giác được sự tức giận đột ngột dâng lên của bốn cô gái, Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ hoảng sợ vì bị vạch trần.

Cậu dứt khoát không dài dòng với bọn họ nữa: “Nói vậy là các người muốn ngăn cản tôi lên đó?”.

“Hừ!”, bốn người nghe thế, cô gái dẫn đầu lập tức cười khẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.