Cao Thủ Tu Chân

Chương 2579



Chương 2579

Người của giới thế tục không có chí bảo của Đại Thiên Cung trợ giúp, sao có thể đặt chân đến tiểu thế giới?

Một võ giả đỉnh cao của giới thế tục, một người còn chưa được coi là người tu tiên, sao dám huênh hoang đặt chân lên sơn môn của Tam Nhất Môn, hơn nữa còn tự báo tên tuổi?

Đã không thể dùng kiêu căng ngạo mạn để hình dung việc này, đây là ngông cuồng lớn lối cỡ nào, là không coi ai ra gì cỡ nào?

Chỉ trong nháy mắt, vô số cao thủ của Tứ Tượng Tông đều bùng nổ, một luồng lại một luồng linh lực mạnh mẽ xông thẳng tới tận chân trời, mọi người dần dần tụ tập ra bên ngoài sơn môn.

Mà trong một căn nhà ở Tứ Tượng Tông, một bóng hình xinh đẹp tuyệt trần, trên người khoác áo choàng màu xanh nhạt rủ xuống tận đất, vẻ ngoài hoa nhường nguyệt thẹn của cô ta đủ để khiến cho phong cảnh xung quanh nhạt nhòa, đó chính là Yến Khinh Vũ – công chúa của Tam Nhất Môn.

“Là anh ta đến? Anh ta đến thật rồi!”

Khi giọng nói kia vừa truyền khắp Tam Nhất Môn, trái tim cô ta đập loạn, kích động đứng bật dậy, trước giờ cô ta vẫn luôn lạnh nhạt như nước, nhưng lúc này trên mặt lại tràn đầy vui mừng kinh ngạc.

“Là anh ta, tuyệt đối không sai được!”

Cô ta khẽ thầm thì, làm thế nào cũng không ngăn được vui mừng khôn xiết trong lòng, trước đây mặc dù cô ta son sắt thề với Tiểu Hề rằng chắc chắn Diệp Thiên sẽ đến Tam Nhất Môn, nhưng thật ra bản thân cô ta cũng không có niềm tin tuyệt đối, chỉ cầu nguyện Diệp Thiên có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại, đến Tam Nhất Môn gặp cô ta.

Mà bây giờ, tiếng nói vô cùng rõ ràng của Diệp Thiên quanh quẩn khắp Tam Nhất Môn, khiến nỗi lòng lo lắng của cô ta hoàn toàn thả lỏng.

Cho dù bây giờ Diệp Thiên có tu vi như thế nào, cho dù Diệp Thiên có thể giành được tha thứ và công nhận của các trưởng bối Tam Nhất Môn hay không, thì đều đã không còn quan trọng nữa, điều cô ta coi trọng chính là phần tình nghĩa Diệp Thiên không ngại xa xôi từ giới thế tục đến đây tìm cô ta, chỉ riêng điều này đã nói cho cô ta biết, cô ta không hứa hẹn nhầm người.

Nghĩ đến đây, cô ta đứng dậy, chuẩn bị bay về phía sơn môn, giờ phút này, cô ta chỉ muốn nhanh chóng đứng bên cạnh Diệp Thiên, cùng nhau đối mặt với chỉ trích và bão táp của rất nhiều trưởng lão Tam Nhất Môn, cô ta muốn nói cho tất cả trưởng bối của Tam Nhất Môn rằng, người đàn ông duy nhất cô ta muốn chính là Diệp Thiên, chứ không phải là thiếu môn chủ của Thần Ý Môn kia.

Nhưng ngay khi cô ta vừa bay lên không trung, một luồng sức mạnh vô hình bắn ngược cô ta trở về, mà ở giữa không trung lại xuất hiện dao động của sóng nước lăn tăn, nhìn thật kỹ, đúng là một vật chất có dạng màng mỏng trong suốt vây kín căn nhà của cô ta ở bên trong.

“Đáng chết, sao tôi lại quên mất thứ này chứ!”

Yến Khinh Vũ nhăn mày, đột nhiên đạp chân xuống dưới, chân lực toàn thân được điều động đến cực hạn, bất chợt tung ra một chưởng, đánh vào không trung.

“Rầm!”

Bàn tay hàn băng khổng lồ bất ngờ tung ra, bộc lộ hoàn toàn thực lực hoàng cấp của cô ta, mạnh mẽ đánh lên trên màng mỏng ở giữa không trung kia.

“Uỳnh!”

Màng mỏng bị bàn tay khổng lồ đánh trúng, hơi lồi ra bên ngoài, nhưng cũng chỉ có vậy, bề mặt màng mỏng điên cuồng cử động, dường như đang phân tán sức mạnh trong đòn tấn công vừa rồi của Yến Khinh Vũ ra xung quanh, sau đó dần dần hóa giải, khiến bàn tay hàn băng khổng lồ hoàn toàn tan biến, mà màng mỏng lại không chút tổn hại, vững vàng như trước.

Yến Khinh Vũ thấy vậy, vẫn chưa từ bỏ, bàn tay trắng nõn vung lên, năm ngón tay khép lại, chuẩn bị đánh ra lần nữa.

Nhưng ngay lúc này, một bóng hình xinh đẹp từ chân trời bay đến, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng truyền xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.