Cao Thủ Tu Chân

Chương 2586



Chương 2586

Sau khi Yến Băng Lăng nhìn thấy nội dung của bức thư, biểu cảm của bà ta đột ngột thay đổi, cảm giác lạnh lùng dần dần lên cao. Tất cả mọi người đều cảm nhận được, nơi mà bà ta đang đứng, nhiệt độ đột nhiên giảm tới mức đóng băng, bậc thềm lên núi đã được quét dọn toàn là băng.

“Cậu và Bạch Viêm Minh có quan hệ gì?”

Yến Băng Lăng không thèm che giấu vẻ giận dữ trong đôi mắt, bà ta chất vấn Diệp Thiên: “Ông ta dám vì cậu mà viết bức thư bất chấp lý lẽ và phép tắc như thế này?”

Bà ta và Bạch Viêm Minh cũng được coi như bạn bè thân thiết, cùng nhau trải qua hoạn nạn lúc trẻ, tuy rằng không có tình cảm nam nữ, nhưng cũng quen biết nhiều năm, giao tình tất nhiên sẽ không tâm thuường.

Bút tích trên lá thư, bà ta có thể nhận ra được là do Bach Viêm Minh đích thân hạ bút, nhưng cũng chính vì điều này mà bà ta mới giận dữ đến vậy.

Với giao tình giữa bà ta và Bạch Viêm Minh, đáng lẽ ra, Bạch Viêm Minh biết tin Tam Nhất Môn của bà ta sắp liên hôn cùng Thần Ý Môn sẽ viết thư chúc mừng, thế mà bây giờ Bạch Viêm Minh lại tiến cử Diệp Thiên, thay Diệp Thiên viết thư cầu thân. Điều này trái với luân thường đạo lý, hoàn toàn không coi thể diện của Tam Nhất Môn ra gì.

Bà ta không tin Bạch Viêm Minh sẽ vô duyên vô cớ vì một người đến từ giới thế tục mà uổng phí mối giao hảo nhiều năm giữa hai người, thế nên mới lên tiếng chất vấn Diệp Thiên.

Ắt hẳn Diệp Thiên và Bạch Viêm Minh phải có một mối quan hệ thân thiết khác mới có khả năng khiến Bạch Viêm Minh bất chấp việc đắc tội bà ta và Tam Nhất Môn khi viết lá thư này thay Diệp Thiên; nhưng bà ta không hiểu nổi, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là người ngoài từ giới thế tục, làm sao sai sử được Bạch Viêm Minh?

“Bức thư này cũng không thể trách ông ta được, là tôi nhờ ông ta viết thay tôi, ông ta cũng chỉ là việc thuận nước giong thuyền thôi!”

Đối diện với Yến Băng Lăng đang đùng đùng lửa giận, Diệp Thiên chỉ mỉm cười điềm nhiên.

“Còn giữa tôi với ông ta không có quan hệ gì hết, tôi chỉ nhờ ông ấy làm giúp mình thôi!”

“Hừ, đúng là nói bậy!”

Yến Băng Lăng nghe xong mà “hừ” một tiếng, bà ta biết Diệp Thiên không hề nói với bà ta về nội tình bên trong.

Bà ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, năm ngón tay chụm lại, phong thư trong tay biến thành một khối băng, sau đó bị bà ta bóp vụn, bay tứ tán theo gió.

“Diệp Lăng Thiên, cậu giết trưởng lão của Tam Nhất Môn, chuyện này chúng tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, bây giờ cậu còn dám đưa ra thứ yêu cầu quá đáng này! Cậu có biết bây giờ cậu đang làm gì không?”

“Hay là cậu tưởng rằng, tiểu thế giới cũng giống như giới thế tục, có thể mặc cho cậu hành xử ngông cuồng, duy ngã độc tôn?”

“Đắc tội cùng lúc với hai tông môn trong sáu tông của Huyền Môn, cậu có bao nhiêu cái mạng để đền tội?”

Người xung quanh không hề biết nội dung trong bức thư rốt cuộc là gì, nhưng nhìn biểu cảm phẫn nộ của Yến Băng Lăng lúc này cũng đủ hiểu; ngay lập tức, vô số thành viên của Tam Nhất Môn đảo mắt nhìn về phía Diệp Thiên, ai nấy cũng kích động, sẵn sàng coi cậu là kẻ thù một mất một còn.

Đối với phản ứng của Yến Băng Lăng, Diệp Thiên đã chuẩn bị từ trước. Bức thư bị tiêu hủy, cậu cũng không có quá nhiều thái độ, chỉ nhún vai rồi thôi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.