Cao Thủ Tu Chân

Chương 2589



Chương 2589

Dù là Huyền Băng tam lão cũng cảm thấy chấn động, họ có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh phong ấn đang dần toát ra từ trên tảng băng đột nhiên luyện thành này. Một khi có người đụng vào sẽ sinh ra sức phản cực lớn, dưới cảnh giới truyền thuyết thiên cấp e là sẽ bị lực phản này làm cho bị thương nặng.

“Tuyệt Thiên Băng Lao này chính là một lao ngục thật sự, nếu có ai bị nhốt vào trong đó thì cái lạnh giá của Tuyệt Thiên Băng Lao sẽ ăn mòn tâm trí, sức mạnh, cơ thể của người bị nhốt trong đó lúc nào không hay và cuối cùng rút cạn hết sức mạnh của người đó, thậm chí khiến người đến chết”.

Yến Băng Lăng lạnh lùng nhìn, trầm giọng nói: “Diệp Thiên Lăng này giết trưởng lão tông môn, sau đó lại khiêu khích tông môn, nể tình cậu ta và Tiểu Vũ có tình nghĩa cũ, tôi không lấy mạng cậu ta, nhưng tội chết khó tha, tội sống khó thoát, để cậu ta bị nhốt trăm năm trong Tuyệt Thiên Băng Lao này, đợi tinh thần và sức mạnh của cậu ta bị tiêu hao hết rồi hẵng thả cậu ta ra”.

“Đây xem như là cái giá phải trả vì đã xem thường uy nghiêm của Tam Nhất Môn”.

Giọng bà ta làm chấn động tinh thần của các đệ tử Tam Nhất Môn, ai nấy cũng đều vui mừng.

Cường giả đứng đầu giới thế tục thì thế nào, khi đối mặt với Tam Nhất Môn họ thì vẫn chỉ là một con vật đáng thương mặc người khác chém giết thôi.

Đây chính là cách biệt cực lớn giữa phàm tục và tiên thần. Tiểu Hề nhìn tảng băng đồ sộ bất động như cổ xưa thì ngây người, không biết nên cảm thấy vui hay buồn.

Cô ấy đi theo Yến Khinh Vũ, mặc dù là quan hệ chủ tớ nhưng là chị em với nhau, cô ấy biết Yến Khinh Vũ có tình cảm sâu đậm với Diệp Thiên, mà Diệp Thiên cũng tìm đến Tam Nhất môn đúng như lời Yến Khinh Vũ đã nói, nhưng kết cục hiện giờ lại đau lòng.

Cô ấy nhớ đến Yến Khinh Vũ vẫn còn bị phong ấn trong giới Hàn Băng, không khỏi lắc đầu: “Lúc này Diệp Thiên bị Tuyệt Thiên Băng Lao phong ấn, không biết cô chủ biết được sẽ đau lòng thế nào?”

Mặc dù cô ấy không biết nhìn thấy kết cục này, nhưng cô ấy lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra, không thể thay đổi được gì.

“Haizz!”

Ngay khi cô ấy vừa thở dài, trong bóng tối tảng băng đồ sộ này xuất hiện một bàn tay mảnh mai, trắng muốt quét ngang qua.

“Bang!”

Bàn tay này như một con dao thép chém vào miếng đậu phụ, đâm thẳng vào trong tảng băng cực kỳ cứng đó, tảng băng đồ sộ rung chuyển, chỉ thấy từng mảng vụn băng bắn ra, chân lực giá rét kết nối mặt đất với tảng băng cũng bị cắt đứt.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người ở Tam Nhất Môn đều kinh hoàng, quay lại nhìn tảng băng, chỉ thấy dưới tảng băng hiện ra một lối đi một người có thể đi qua, bóng người mảnh khảnh của Diệp Thiên chậm rãi bước ra.

“Không thể nào!”

Huyền Băng tam lão đều kinh ngạc thốt ra tiếng, sắc mặt đều hiện lên vẻ khó mà tin được.

Tứ tiên Huyền Băng cũng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên như thể nhìn thấy quái vật.

Chính Yến Băng Lăng cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt trước đó nữa, thay vào đó là vẻ thảng thốt.

Tiểu Hề và các đệ tử Tam Nhất Môn cũng ngây người, không nói được một câu nào.

Diệp Thiên chắp tay ra sau lưng sải bước đi ra dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người như nhàn nhã dạo bước trong sân nhà mình, tảng băng lớn phía sau cậu cũng dần mất tác dụng, phong ấn biến mất.

“Tuyệt Thiên Băng Lao không nhốt nổi cậu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.