Chương 2615
Nhưng cậu không ngờ là Yến Khinh Vũ được nước làm tới, ra khỏi núi Băng Linh, lại còn cứ đi theo cậu.
“Tôi chỉ muốn đi theo anh thôi, anh muốn đuổi tôi đi sao?”
Yến Băng Lăng cười với Diệp Thiên: “Hơn nữa ở tiếu thế giới này, anh được xem như là người ngoài. Tôi phải đi theo anh để xem anh đi đâu!”
Nhìn thấy bộ dạng có nói cũng vô ích của Yến Khinh Vũ, Diệp Thiên chỉ có thể bất lực lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Yến Khinh Vũ vẫn đi theo phía sau cậu, miệng nói không ngừng nghỉ.
“Thật không ngờ mới chia tay vài tháng ở giới thế tục mà thực lực của anh đã tăng vọt đến mức độ này rồi. Ngay cả cảnh giới truyền thuyết thiên cấp cũng không phải đối thủ của anh!”
“Giờ xem ra trong tiểu thế giới to lớn này, người thẳng được anh chắc không quá mười người. Thực sự không biết là anh tu luyện kiểu gì!”
Yến Khinh Vũ vừa càu nhàu về Diệp Thiên, nhưng trong lòng lại mừng thầm, người đàn ông cô thích dù sao cũng là một thiên tài tuyệt thế, hầu như tất cả thế hệ trẻ trong thế giới nhỏ bé này đều bị lu mờ so với Diệp Thiên.
Nhưng vừa nói xong, Diệp Thiên đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?”
Cô ta nhìn Diệp Thiên với vẻ kỳ lạ, lại phát hiện Diệp Thiên không trả lời, mà hai mắt chỉ nheo lại, khóa chặt trên mặt tuyết trước mặt.
Cô ta nhìn theo ánh mắt của Diệp Thiên và nhìn thấy một thanh niên mặc đồ trắng đang chậm rãi đi trên tuyết.
Người tới trông trạc tuổi Diệp Thiên, vô cùng tuấn tú, tựa như không nên thuộc về nhân gian, đôi mắt màu xanh biếc nhạt, mỗi bước đều giẫm lên tuyết, nhưng không để lại nửa dấu chân, như thể đạp tuyết mà đi, hòa quyện với đất trời xung quanh.
Diệp Thiên nhìn người thanh niên từng bước đi tới, trong lòng cũng không có quá nhiều cảm giác kỳ quái, nhưng không biết vì sao lại tự nhiên thốt ra, cứ như đã quen biết người đó từ lâu.
“Thiên Luân, là ông sao?”
Người thanh niên trước mặt cũng cười nhạt, vẻ mặt thản nhiên.
“Thi Chiến Thiên, sau một nghìn năm, cuối cùng chúng ta cũng đã gặp
Người thanh niên đẹp trai đứng chắp tay sau lưng, dù lướt nhẹ trong gió tuyết nhưng trông gã cứ như thể bất khả chiến bại, có thần lực đạp lên hết thảy mọi thứ dưới chân.
Gã nhìn Diệp Thiên, ánh mắt bình tĩnh và ấm áp, giọng điệu hết sức ôn tồn hòa nhã, như thể gặp lại một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.
“Thiên Luân?”
Khi Yến Khinh Vũ nghe thấy cái tên này, đồng tử cô ta đột nhiên co rút lại.
Lúc trước, khi tiếu thế giới phát lệnh triệu tập, hầu như tất cả cường giả có tu vi trên hoàng cấp trong tiểu thế giới đều tập trung ở Đại Thiên Cung. Hôm đó tuy rằng cô ta không đến Đại Thiên Cung,
không tận mắt chứng kiến chủ nhân của Đại Thiên Cung, nhưng cái tên Thiên Luân’ thì từ lâu đã như sấm nổ bên tai.
Thiên Luân, chủ nhân của Đại Thiên Cung là cường giả số một trong Huyền Môn, thậm chí trên trái đất này, e rằng khó có thể tìm được người thứ hai có thể sánh ngang với gã.
Và bây giờ, cường giả số một trên trái đất đang đứng trước mặt cô ta.