Chương 2617
Nếu Diệp Thiên đã không thế gây ra sự cản trở nào cho gã thì hà cớ gì gã phải ra tay để tiêu diệt một con kiến ?
“Ồ?”, Diệp Thiên nghe xong lời này càng cảm thấy hứng thú, chủ nhân của Đại Thiên Cung cao ngạo hơn gấp trăm lần so với cậu tưởng tượng.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu bị một người phớt lờ như vậy.
“Thật thú vị!”, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng của Thiên Luân, năm ngón tay đã đan vào nhau, và tiếng xương giòn vang lên.
“Ông không ra tay với tôi không có nghĩa là tôi sẽ để ông rời khỏi đây!”
“Năm xưa ông dùng kế ám toán Tứ Tượng Thần Quân, nếu như ông ta từng giúp đỡ tôi, vậy thì ân oán hàng ngàn năm nay hãy để tôi thay ông ta kết thúc nó. Mối thù của ông ta, để tôi trả!”
Nói dứt lời, Diệp Thiên bất chợt giậm mạnh lòng bàn chân, tuyết dưới chân cậu đột nhiên sụp đổ, cậu cũng lao ra như sấm sét, xuyên qua màn tuyết bay đầy trời, tung một đấm đấm vào lưng Thiên Luân.
“Bùm!”
Cú đấm này của cậu giống như một con rồng điên lao ra biển, trước khi cú đấm kịp đến, nắm đấm mạnh mẽ của cậu đã xé toạc thành một đường tròn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, luồng gió điên cuồng tan biến.
Thiên Luân tóc đen xõa tung, quần áo phấp phới nhưng không nhúc nhích nửa bước, nắm đấm chuẩn xác không chệch một ly của Diệp Thiên trực tiếp nổ tung phía sau lưng gã.
“Keng!”
Một tiếng va chạm giữa kim loại vang lên, Diệp Thiên biến sắc, một luồng phản lực mạnh mẽ ập đến, đấy người cậu đang tiến về phía trước bật lại về phía sau, còn Thiên Luân thì vẫn bất động.
Diệp Thiên lộn ngược hơn mười thước, giẫm ba vết chân trên mặt tuyết sâu tới đầu gối rồi mới ổn định cơ thể.
Yến Khinh Vũ ở phía sau không xa đã ngẩn ra tại chỗ từ lâu, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Sức mạnh của Diệp Thiên đã có thể sánh ngang với cảnh giới ttruyền thuyết thiên cấp, cú đấm của cậu đủ để phá vỡ đỉnh núi trăm trượng, nhưng khi đánh vào người Thiên Luân, thậm chí còn không thể lay chuyển được gã dù chỉ là một chút, đây là loại sức mạnh gì vậy?
Không chỉ cô ta, mà cả bản thân Diệp Thiên, đồng tử cậu co rút lại, trào dâng sự kinh ngạc.
Cậu đã trải qua lễ tẩy rửa trong loạn lạc không gian, tu luyện thành Phệ Thiên Chi Thể, mỗi cú đấm đá đều mang theo uy lực vạn người, nhưng với thân thể da
thịt mà nói, cậu tin rằng trong tiểu thế giới mình là bất khả chiến bại. Nhưng lúc này cậu lại phát hiện mình đã sai.
Thiên Luân trước mặt vừa rồi không hề có chút phòng bị nào, cũng không huy động sức mạnh tinh thần hay chân lực, mà hoàn toàn chống đỡ lại một đấm của cậu bằng chính cơ thể da thịt của mình.
Cậu hoàn toàn không lay chuyến được Thiên Luân, người lại mình còn bị đẩy lùi, điều này cho thấy tu luyện thể chất của Thiên Luân còn cao hơn cậu.
Kể từ khi xông pha bên ngoài, cậu đã nghiền nát rất nhiều cường giả với thể chất của mình, và chưa bao giờ gặp phải một người nào có thể so sánh với cậu, nhưng bây giờ, cậu đã gặp được rồi, hơn nữa đó còn là người mà mới chỉ xét đến cơ thể da thịt thôi cũng đã mạnh hơn cậu rồi.
Thiên Luân của Đại Thiên Cung, sức mạnh của gã đáng sợ hơn so với Diệp Thiên tưởng tượng!
“Cậu tấn công trực diện ‘thân thể hoàng kim bất tử’ của tôi, nhưng không bị lực chấn động làm bị thương. Xem ra tu vi thể chất của cậu đã đạt đến cấp độ tiên thiên thần thế, trước đây tôi đã đánh giá thấp cậu!”