Chương 2637
Cảnh tượng này, trừ khoảng thời gian phát tín hiệu tập hợp Huyền hồn trước đó của Đại Thiên Cung ra thì có thể nói rất ít khi được chứng kiến. Có rất nhiều người thuộc cảnh giới thiên cấp tập hợp như thế này thì có thể giúp tiểu thế giới xâm chiếm hay thậm chí tiêu diệt bất cứ khu vực nào họ đi qua ở cả trong và ngoài tam môn.
Kể cả là trong Huyền Môn, trừ ra Đại Thiên Cung thì cũng không có nguồn sức mạnh nào dám nói là có thể chống lại được vô số người có cảnh giới truyền thuyết thiên cấp như thế này.
“Lần này, Tứ Tượng Tông coi như là đã gây ra rắc rối cực lớn rồi!”
Một kẻ tu luyện của Huyền Môn khẽ lắc đầu, vẻ mặt ánh lên ý vị như cười trên nỗi đau của người khác.
“Chẳng phải sao, là một trong những người lãnh đạo của Huyền Môn, mà lại bao che cho người ngoài vào tiểu thế giới, hơn nữa còn làm càn ở đây. Lần này Tứ Tượng Tông e rằng gặp khó khăn rồi!”
Vài tu sĩ hoàng cấp có tu vi tương đương người này cũng gật đầu, giọng điệu mang theo vẻ cực kỳ không đồng ý vơí cách làm của Tứ Tượng Tông.
Xung quanh Tứ Tượng Tông còn có vô số tu sĩ khác có suy nghĩ tương tự. Bọn họ tới đây là để tận mắt chứng kiến Tứ Tượng Tông sẽ giải thích như thế nào.
Ngay dưới chân núi Tứ Tượng, một bóng hình đứng đó với sát khí hừng hực, đó chính là thiếu môn chủ của của Thần Ý Môn đã bị Diệp Lăng Thiên chèn ép trước đó – Cao Hách. Vừa rồi, tiếng hét cũng là do hắn tạo ra. Câu nói của hắn chỉ có toàn hận ý cùng với sự ph4t tiết của việc nén nhịn uất ức bao ngày qua.
Khi hẳn quát lên thì một bóng hình khác cũng đã xuất hiện trên đỉnh núi Tứ Tượng và bay xuống theo sườn núi.
Đám đông ngước nhìn thì thấy một thanh niên trong dáng vẻ tiêu sái, tóc gió bay bay, đôi mắt đen và sâu như sao sáng đáp xuống trước bãi cỏ trước mặt đám đông chỉ trong vài nhịp thở.
“Diệp…Lăng Thiên!”
Thấy người thanh niên đáp xuống, cơn lửa hận và tức giận trong đôi mắt Cao Hách dường như được thổi bùng lên và biến thành màu đỏ máu.
Diệp Thiên mặc áo trắng, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn Cao Hách chỉ có sự thản nhiên. Cậu mỉm cười thể hiện sự khinh thường.
“Kẻ thất bại mà cũng dám lên tiếng à?”
“Nếu không phải dựa vào những người phía sau lưng kia thì anh có dám đứng trước mặt tôi nói câu nói đó không?”
“Hay nói cách khác, khi ở Tam Nhất Môn anh bị tôi chèn ép và bỏ chạy không khác gì một con chó thì anh dám nói với tôi câu đó không?”
Câu nói của Diệp Thiên đã đâm đúng chỗ đau của Cao Hách. Khoảnh khắc Diệp Thiên quét nhìn đám đông thì hắn đã vô thức muốn lùi về phía sau rồi.
Nỗi kiêng dè mà hắn dành cho Diệp Thiên đã vô cùng nhiều, thế nhưng khi hắn thoái lui thì đột nhiên nhận ra phía sau mình vẫn còn những kẻ mạnh đỉnh phong của bốn tông nên lập tức bình tĩnh lại và trầm giọng với Diệp Thiên: “Diệp Lăng Thiên cậu đừng tưởng thực lực của mình mạnh mà có thể làm càn hỗn xược ở tiểu thế giới này”.
“Đây là tiểu thế giới, không phải là nơi mà cậu có thể tung hoành như phàm tục đâu. Hôm nay bốn tông chúng tôi tập hợp là muốn để cậu biết cái giá khi làm kẻ địch của sáu tông Huyền môn!”
“Các vị tiền bối ở đây hôm nay đều sẽ lấy đầu của cậu…”, câu nói cuối cùng còn chưa kết thúc thì Diệp Lăng Thiên đã xua tay với vẻ mất kiên nhẫn.
“Lời nói nhảm tôi nghe nhiều quá rồi, hôm nay các người tới đây chẳng phải là muốn giết tôi sao?”
“Nếu đã vậy thì còn đợi gì nữa?”