Cao Thủ Tu Chân

Chương 2698



Chương 2698

Anh suy nghĩ mãi một hồi, nhưng vẫn không có đáp án, vẻ mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

Diệp Thiên không sợ cảnh giới truyền thuyết, nhưng nếu kẻ đó đem Hoa Lộng Ảnh trốn đến một góc nào đó của trái đất, muốn tìm được thì cũng là mò kim đáy bể, cậu hoàn toàn không có manh mối.

Không ngờ chỉ mới hơn hai tháng mà thế giới tục đã xảy ra thay đổi lớn như vậy, thậm chí cả người con gái Diệp Thiên yêu cũng gặp phải biến cố, là hoạ hay phúc vẫn chưa biết được.

“Anh đi đến nhà họ Hoa một chuyến đây!”

Diệp Thiên suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên đứng lên, đi tới nhà họ Hoa.

Ở đại sảnh nhà họ Hoa, Diệp Thiên bước vào trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, ngay cả Hoa Vô Đạo và ông cụ Hoa cùng bày ra vẻ mặt phức tạp.

“Ông nội Hoa, bác Hoa!”

Diệp Thiên gật đầu chào hỏi hai vị trưởng bối của nhà họ Hoa.

“Tiểu Thiên, là cháu sao?”

Hoa Vô Đạo phản ứng trước tiên, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: “Cháu có thể bình an trở về là tốt lắm rồi, lúc trước ngọc bài linh hồn của cháu bị vỡ, chúng ta còn tưởng cháu đã…”, sắc mặt Diệp Thiên vẫn điềm tĩnh, gần như không lộ ra chút biểu cảm nào: “Làm cho bác phải lo lắng rồi, trước đây đúng là cháu đã gặp phải một số chuyện, nhưng bây giờ đều ổn cả rồi!”

Diệp Thiên nói khách sáo vài câu với Hoa Vô Đạo, sau đó cuộc trò chuyện lập tức thay đổi, ánh mắt cậu hơi chùng xuống.

“Bác Hoa, ông nội Hoa, hôm nay cháu đến đây là để hỏi về chuyện của Tiểu Ảnh!”

“Em trai cháu nói lúc người đàn ông bí ẩn đó bắt Tiểu Ảnh đi, mọi người đã ngăn cản, vậy cũng có nghĩa là hai người đã đánh nhau với hắn ta, có thế cho cháu biết một số chi tiết hoặc đặc điểm của người đàn ông bí ấn lúc đó được không?”

Hai người vừa nghe xong, sắc mặt lập tức nghiêm trọng, biểu cảm hết sức khó coi.

Một lúc sau, Hoa Vô Đạo trầm giọng nói: “Nói là đánh nhau, như thực ra cũng không phải, đòn tấn công của chúng tôi thậm chí còn không thể phá vỡ phòng ngự hộ thân của kẻ đó, hơn nữa cũng không thể tới gần hắn được, hắn đã biến mất mà không để lại chút dấu vết nào!”

“Người bí ẩn đó không hề giấu giếm, dáng người hắn cao to vạm vỡ với mái tóc vàng kim, trông khoảng ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt đậm chất phương Tây!”

“Nhưng giọng nói của hắn có hơi kỳ lạ, hắn mặc vải bố mỏng, chân mang dép cỏ khá bình thường, giống như người ở thời cổ đại phương Tây vậy!”

“Lúc hắn đưa Tiểu Ảnh đi, hình như còn nói gì đó!”

Diệp Thiên nghe xong, ánh mắt liền lóe lên: “Hắn đã nói gì?”

Hoa Vô Đạo suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Hình như là nói: ‘Cuối cùng cũng tìm được cô rồi, Athena, chúng tôi đã đợi cô rất lâu’!”

“Athena?”

Ánh mắt Diệp Thiên lại lóe lên.

Nghe đến cái tên này, điều đầu tiên Diệp Thiên nghĩ đến chính là một nữ thần rất nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, được mệnh danh là nữ thần của trí tuệ và chiến tranh, hiện thân của công lý, ánh sáng, trí tuệ và sự dũng cảm.

Chẳng lẽ người bắt Hoa Lộng Ảnh đi cũng có liên quan đến các vị thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.