Cao Thủ Tu Chân

Chương 2810



Chương 2810

Cố Tử Kỳ buông tay, mặt hướng về trang viên biệt thự to lớn mấy nghìn mét vuông.

“Nơi này chỉ là một góc non sông của nhà họ Cố tôi, tài lực và nhân lực nhà họ CỐ tôi vượt xa những gì trước mắt cậu hiện giờ!”

“Cố Giai Lệ thân là người nhà họ Cố tôi, cho dù thân phận lúc trước của cô ấy ra sao, có quay về hay không thì chung quy cũng là máu mủ nhà họ Cố tôi!”

“Mà chúng tôi là người nhà cô ấy, cũng đã tìm cho cô ấy một mối hôn sự rồi!”

Cô ta lấy ra một tấm chi phiếu từ trong người, con số lên đến năm mươi triệu.

“Diệp Thiên, cậu có thể xem như là lời khuyên của tôi, cũng có thể xem như là tôi cầu mong, từ bỏ đi, lập tức quay về Hoa Hạ, cậu không nhất thiết phải kiên trì vì thứ tình cảm không thể bảo vệ được!”

“Tôi tin cậu là người thông minh, biết chọn lựa thế nào, nếu cậu tiếp tục kiên trì, chắc chắn cậu không thể gánh vác nối hậu quả!”

Cô ta thản nhiên đứng bên cạnh Diệp Thiên, ánh mắt chỉ có sự chân thành.

Cô ta không khinh thường Diệp Thiên, mà vì thật sự không muốn Diệp Thiên nhất thời kích động mà hủy hoại bản thân, xã hội hiện tại, thanh niên bất chấp tất cả vì tình yêu như Diệp Thiên cũng không có bao nhiêu người.

Diệp Thiên nhìn ánh mắt Cố Tử Kỳ, nhân vật cỡ như cậu, đương nhiên có thế nhận ra được Cố Tử Kỳ thật sự là nói thật lòng, thật sự lo lắng cho cậu.

Thoáng chốc, cậu lại có chút hảo cảm với Cố Tử Kỳ.

“Vốn dĩ tôi cho rằng thế hệ trẻ nhà họ Cố là một đám bỏ đi, không ngờ nhà họ Cố lại còn có người sáng suốt như cô, thú vị thật!”

Cậu thả lỏng hai tay, duỗi thẳng lưng.

“Lời khuyên của cô, tôi đã nhớ rồi, nhưng bản lĩnh của tôi, không phải thứ cô có thể tưởng tượng được!”

“Đến bây giờ, mà cô cũng không biết rốt cuộc tôi là ai!”

Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên có vẻ thản nhiên chưa từng có, mà Cố Tử Kỳ đứng phía trước Diệp Thiên thì chỉ cảm thấy giật mình trong lòng.

Ánh mắt cô ta tựa như Diệp Thiên bỗng chốc đã biến thành thần linh cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh vậy! Nhưng cảm giác này, chẳng qua chỉ kéo dài một lát, cô ta lập tức lắc đầu, cảm thấy nực cười, bản thân sao lại có “ảo giác” kỳ lạ như vậy?

Người trước mặt chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi thanh mai trúc mã của Cố Giai Lệ, sau này nhân duyên xảo hợp gặp là mà thôi.

Nghĩ đến lời của Diệp Thiên, cô ta khẽ lắc đầu, ánh mắt thương hại và đồng tinh giảm bớt vài phần, rút lại tấm chi phiếu kia.

“Diệp Thiên, những gì tôi nói với cậu đều là lời thật lòng, là tốt cho cậu thôi!”

“Trên thế giới này, không có thực lực, mà chỉ có kiêu ngạo và liều lĩnh, thì chẳng có tác dụng gì!”

“Tấm chi phiếu này, khi cậu rời khỏi Luân Thành thì sẽ có tác dụng, nếu cậu nghĩ thông rồi thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!”

“Nhưng trước lúc đó, tôi khuyên cậu, đừng nên làm những chuyện ngu ngốc!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.