Cao Thủ Tu Chân

Chương 2836



Chương 2836

“Giai Lệ, anh còn có việc phải làm, nên sẽ không cùng em trở về Hoa Hạ được!”

“Ông ấy sẽ chịu trách nhiệm đưa em trở về Hoa Hạ!”

Sau khi Diệp Thiên nói xong, ánh mắt liền quét qua, mang theo vẻ khinh thường.

“Alstom, nhớ hộ tống cô Cố Giai Lệ cho tốt, nếu cô ấy có sơ suất gì thì tôi sẽ hỏi tội ông đấy!”

Nói xong, Diệp Thiên cũng không nán lại lâu nữa, lập tức hóa thành một vệt ánh sáng đỏ đen, phóng về hướng ma khí trên viên đá.

Diệp Thiên đang đi tìm hang ma phương Tây, nhưng cậu không biết hôm nay ở thủ đô Hoa Hạ lại có tin tức truyền đến từ tiểu thế giới.

Thi Tú Vân và Yến Khinh Vũ lần lượt ngồi trong trang viên nhà họ Hoa, thay phiên nhau canh giữ Hoa Lộng Ảnh, nhưng giây tiếp theo, Thi Tú Vân đột nhiên mở mắt ra.

Bà cảm nhận được tin nhắn truyền đến từ Tứ Tượng Tông, người gửi chính là Thi Mạc.

Sau khi đọc xong, bà liền cau mày nhìn Yến Khinh Vũ với vẻ thảng thốt.

“Tiếu Vũ, cô vừa nhận được tin tức truyền đến, nói là… Tam Nhất Môn của cháu bị diệt rồi!”

“Cái gì?”

Nghe Thi Tú Vân nói xong, hai mắt Yến Khinh Vũ liền đanh lại.

“Tam Nhất Môn, biến mất?”

“Là sao chứ?”

Tam Nhất Môn là một trong sáu tông Huyền Môn, hơn nữa trong trận đại chiến Tứ Tượng Tông, Diệp Thiên đã giết Thiên Luân và trở thành chủ nhân mới của tiểu thế giới, tất cả mọi người trong tiểu thế giới đều biết mối quan hệ của cô với Diệp Thiên, Tam Nhất Môn vì chuyện này nên cũng thuận nước đẩy thuyền, địa vị trong sáu tông Huyền Môn cũng chỉ đứng sau Tứ Tượng Tông, không có ai dám khiêu khích.

Tam Nhất Môn hiện tại có thể nói là cực kỳ hưng thịnh, thậm chí là thời kỳ hoàng kim nhất trong lịch sử, làm sao có thể biến mất được?

Hơn nữa, cái gọi là “biến mất” này càng làm cho Yến Khinh Vũ cảm thấy khó hiểu hơn, nếu có chuyện gì thay đổi hoặc có người tấn công thì nói thẳng ra, nhưng từ “biến mất” rất khó có thể hiểu được.

“Chính là biến mất!”

Hai mắt Thi Tú Vân hơi tối sầm lại, giọng nói trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

“Đại trưởng lão Thi Mạc nói một ngày trước ở Tam Nhất Môn có tổng cộng hơn 2100 người của môn phái đã biến mất, từ mẹ của cháu Yến Băng Lăng cho đến các đệ tử Ngoại Môn của Tam Nhất Môn, tất cả đều không thấy bóng dáng!”

“Tam Nhất Môn lớn như vậy, thế mà chẳng có một ai!”

Sau khi Yến Khinh Vũ nghe xong, cô chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, sắc mặt lại lần nữa thay đổi.

“Làm sao có thể cơ chứ?”

Từ khi thành lập Tam Nhất Môn đến nay đã được ngàn năm, môn phái vẫn luôn có những đệ tử trấn giữ núi, dù là đệ tử ra ngoài luyện công, hay trưởng lão có chuyện phải đi xa thì cũng sẽ có trưởng lão khác hoặc các tinh anh của chấp pháp đội thay thế, cô chưa bao giờ nghe đến chuyện cổng môn phái không có ai được.

Khi cảnh tượng kỳ quái này xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Yến Khinh Vũ chính là việc Tam Nhất Môn đã bị tấn công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.