Cao Thủ Tu Chân

Chương 2845



Chương 2845

Cô ta biết đã hai lần bản thân mình tỏ ra trịch thượng trước mặt Diệp Thiên. Điều đó đã khiến cho đế vương bất bại uy danh khắp thiên hạ cảm thấy mất đi thiện cảm với cô ta và khó có cơ hội để có một mối quan hệ tốt đẹp nữa.

Diệp Thiên không hề biết những hoạt động tâm lý phức tạp của Kỷ Nhược Yên lúc này. Đối với cậu mà nói Kỷ Nhược Yên chỉ là một người xa lạ không liên quan, chỉ là chị gái của Kỷ Nhược Tuyết mà thôi.

Cậu chậm rãi đứng dậy nhìn về những con bọ cạp khổng lồ. Một con bọ cạp cảm nhận được cái nhìn đầy khinh thường của Diệp Thiên thì lập tức tỏ ra tức giận, cái đuổi có nó rung lên lên bần bật, mở ra hợp lại và phát ra tiếng kêu như tiếng kim loại.

Nó là vua bọ cạp, thống lĩnh hàng nghìn hàng vạn con bọ cạp khác. Có thể nói nó cũng là bá chủ của khu rừng này. Vậy thì sao có thể để một con người cỏn con thế kia khiêu chiến với sự uy nghiêm của nó chứ?

Nó nhìn Diệp Thiên chăm chăm, cái đuôi dựng lên định tấn công cậu nhưng đúng lúc này Diệp Thiên chỉ kẽ quét một đường bằng ngón tay từ trái qua phải.

“Phụt!”

Máu đen bắn ra, cơ thể con bọ cạp lập tức bị chém làm hai. Màu đỏ máu trong đôi mắt dần tắt lịm và mất hết sinh khí. Những con bọ cạp khác khựng lại, một giây sau chúng đồng loạt lùi ra sau và chạy mất dạng trong khu rừng.

Liều mạng chiến đấu mà đến cuối cùng vẫn không làm gì được. Vậy mà Diệp Thiên lại chỉ dùng một cái phất tay khẽ khàng lại có thể đấy lùi được cả đám, đúng là chênh lệch quá xa vời.

Mặc dù bọn họ cùng tuổi với Diệp Thiên nhưng cậu đã đứng trên đỉnh cao vinh quang còn bọn họ vẫn đang trên đường trèo lên, xa xôi vô tận. Người thanh niên tóc vàng đứng bên cạnh thấy Diệp Thiên phất tay thì ánh mắt dao động với vẻ vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là người này không ngờ Diệp Thiên lại sở hữu tu vi kinh thiên động địa như thế.

Đám bọ cạp rút lui, Kỷ Nhược Yên thở phào. Nhưng đúng lúc này, Lí Thanh Du đang ngồi trị thương bên cạnh bỗng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

“Thanh Du làm sao vậy?”

Kỷ Nhược Yên quay qua nhìn thì thấy khuôn mặt của Lí Thanh Du đỏ bừng sau đó trắng bệch, khí tức trong cơ thể trở nên rối loạn, vết thương dường như còn bị nặng hơn trước đó.

“Hả?

Diệp Thiên cũng cảm nhận được hiện tượng kỳ lại của Lí Thanh Du và rảo bước đi tới. Cậu đặt tay lên vai của Lí Thanh Du và chau mày.

“Không thể nào?”

Cậu cảm thấy kỳ lạ. Phệ Thiên Huyền Lực sở hữu khả năng chữa trị và phục hồi cực lớn. Vừa rồi cậu đã rót một lực Phệ Thiên Huyền Lực vào cơ thể của Lí Thanh Du. Theo lý mà nói vết thương của cô gái phải hồi phục rồi mới đúng. Vậy mà bây giờ, vết thương dường như lại bị nặng hơn. Chân lực trong cơ thể cũng điên cuồng bạo phát khiến cho bản thân cô ấy cũng phát sinh ra một luồng sát khí.

“Lẽ nào là do Phệ THiên Huyền Lực chịu sự ảnh hưởng của mình sao nên mới phản tác dụng?”

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên bỗng dao động và đè nén luồng chân lực đang điên cuồng trỗi dậy trong người Diệp Thiên. Sau đó cậu hút ra bàn tay cậu, thu hồi lại Phệ Thiên Huyền Lực. Lúc này khuôn mặt của Lí Thanh Du mới bớt tái.

“Phệ Thiên Huyền Lực mang đến sự sống vậy mà lúc này do nó thay đổi nên đã chuyển sáng sức mạnh của sự chết chóc sao?”

Diệp Thiên khẽ lầm bầm chỉ cảm thấy mọi việc thật mơ hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.