Cao Thủ Tu Chân

Chương 2934



Chương 2934

“Sao có thể như vậy được? Sao cậu có thể thoát khỏi sự trấn áp của sức mạnh pháp tắc Địa Cầu?”.

ông ta nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt càng thêm chấn động, cực kì đặc sắc.

Vì tìm kiếm con đường thành tiên mà ông đi nhầm vào đường lên tiên giới giả này, cuối cùng bị pháp tắc Địa Cầu ràng buộc, trấn áp ở đây năm trăm năm.

Trong lúc đó, ông ta đã thử mọi phương pháp, nhưng dù có nỗ lực thế nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của pháp tắc Địa Cầu, vẫn luôn bị ghim chặt ở nơi này, không thể rời đi nửa bước.

Thế mà giờ đây Diệp Thiên chỉ bị sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu trấn áp chưa tới mười phút đã có thể hoạt động thoải mái, hoàn toàn bỏ qua sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu. Theo ông ta thấy, chuyện này quả là hoang đường như chuyện nghìn lẻ một đêm.

Nếu sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu thật sự có thể thoát ra được dễ dàng, vậy thì chẳng phải chuyện ông ta bị nhốt ở đây năm trăm năm trở thành rẻ mạt như rau dại bên đường hay sao?

Nhìn vẻ mặt của Cổ Nguyệt Trường Hà, Diệp Thiên chỉ khẽ cười thành tiếng.

“Mặc dù tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác bây giờ không tệ!”.

Cậu khép năm ngón tay lại, Phệ Thiên Huyền Lực vốn dĩ vì hấp thu ma khí mà hóa thành Phệ Thiên Ma Lực màu đỏ sẫm, nay đã biến trở lại thành màu xanh sẫm. Hơn nữa, giờ phút này, Phệ Thiên Huyền Lực không chỉ có hiệu năng mạnh hơn trước kia, mà còn có sức sát thương vô hạn sau khi dung hòa với ma khí. Có thể nói là hai thứ hợp làm một, khiến cậu cảm thấy vô cùng thư thái.

Cậu chỉ tay về phía Cổ Nguyệt Trường Hà, trong mắt dần ngưng tụ tia sáng lạnh lẽo.

“Ồng già, bây giờ đã đến lúc thanh toán món nợ giữa chúng ta rồi!”.

Trong giọng nói của Diệp Thiên mang theo sát ý không hề che đậy, lần này cậu đã nổi giận thật rồi.

Cổ Nguyệt Trường Hà lừa cậu mắc bẫy, bị sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu trấn áp. Nếu không phải vì nguyên nhân không rõ tên, sức mạnh pháp tắc này dường như không có tác dụng với cậu, rất có khả năng cậu sẽ bị nhốt ở nơi này, có lẽ mấy chục năm đến trăm năm sau cũng chưa chắc có thể thoát ra được.

Cho dù cuối cùng cậu có thể thoát ra được thì đến lúc đó, tàn hồn của Hoa Lộng Ảnh cũng đã tan biến, hoàn toàn ngọc nát hương tan, không còn cách nào cứu vãn. Thủ đoạn của Cổ Nguyệt Trường Hà suýt chút nữa khiến cậu mất đi người con gái mà cậu yêu nhất đời này, sao cậu không nổi giận được?

Giây lát sau, cậu nhấc cánh tay lên, kéo mạnh về phía sau, Phệ Thiên Huyền Lực màu xanh sẫm ngưng kết trên cánh tay cậu, lập tức đánh ra một quyền.

“Vù!”.

Quyền kình mạnh mẽ hình thành một khu vực hình tròn rộng mấy chục trượng, quét ngang qua, không gian cũng bị đánh lõm xuống thành một lỗ lớn. Cổ Nguyệt Trường Hà đang trong cơn kinh hãi, cảm giác được sức mạnh ập xuống trước người mình thì lập tức hoàn hồn lại. Ngay sau đó, ông ta vung tay, tay áo

bay lượn, ngưng kết ra một tấm khiên ánh sáng hình bán nguyệt ở trước mặt.

Một quyền của Diệp Thiên đánh vào chiếc khiên ánh sáng, sóng sức mạnh va chạm lan ra tứ phía, mặt đất cuộn trào, không gian giữa trời nứt vỡ.

Hoa Thanh Hà cũng bị luồng sức mạnh to lớn đó đánh bay. Nếu không phải Diệp Thiên chia một luồng sức mạnh ra bảo vệ cô ta, e là bây giờ cô ta đã bị sức mạnh điên cuồng ấy xé nát.

Khói bụi cuồn cuộn, mặt đất rung chuyển, chốc lát sau mới có thể khôi phục nguyên trạng. Trường Hà Kiếm Tiên và Diệp Thiên đều đứng trên hư không, hai người vẫn ở nguyên vị trí cũ, không ai lùi ra sau nửa bước. Diệp Thiên cũng lấy làm kinh ngạc vì điều này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.