Cao Thủ Tu Chân

Chương 2950



Chương 2950

Mà hiện tại, Thiên Luân lại muốn Diệp Thiên giết chết những người này để cứu mạng cô ta, vấn đề lựa chọn như vậy, chắc chắn chính là nhược điểm của Diệp Thiên.

Cô ta quen biết Diệp Thiên không chỉ ngày một ngày hai, đối với tính cách của Diệp Thiên, cô ta cũng biết rất rõ, tuy Diệp Thiên trông có vẻ rất lạnh nhạt với rất nhiều chuyện, ít khi bị dao động tâm lý, nhưng Diệp Thiên trước giờ chưa từng giết người vô tội bao giờ, lại càng không

liên lụy người bên cạnh.

Mà bây giờ, muốn Diệp Thiên giết nhiều học sinh vô tộ như vậy, hơn nữa còn là đàn em của cậu,

Nếu bây giờ cô ấy có thể tự do cử động, cô ấy chắc chắn sẽ lựa chọn tự mình giải quyết, không để Diệp Thiên rơi vào tình huống khó xử, nhưng hiện tại cả người cô ấy đều bị sức mạnh của Thiên Luân khống chế, hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thế giương mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.

“Hèn hạ sao?”

Thiên Luân không nói gì, chỉ nhếch miệng cười lạnh.

“Chẳng phải cô nói, Diệp Lăng Thiên rất mạnh sao?

Tôi chỉ là muốn để cho cô xem xem, sức mạnh của cậu ta chẳng qua chỉ là tương đối mà thôi,nhưng cậu ta còn nhược điếm không thế xóa bỏ được của mình!”

“Đó… Chính là tình cảm!”

Thiên Luân dẫn theo Tiếu Văn Nguyệt, chậm rãi bay về sau, kéo giãn khoảng cách với Diệp Thiên, đứng trên đỉnh cao ốc, nhìn xuống mọi thứ giống như đang xem trò hay.

“Diệp Lăng Thiên, mau lựa chọn đi!”

“Cậu còn ba phút để suy nghĩ!”

“Ba phút sau, hoặc là cậu mau chỏng ra quyết định, hoặc là cậu chẳng cứu được ai cả!”

Lời của Thiên Luân giống như lời cảnh báo từ Thần Chết, mỗi câu từ nhả ra tựa như một sinh mệnh trôi đi, mà Diệp Thiên hiện tại lại giống như đang chạy đua với Thần Chết, cho dù cậu không tình nguyện thì cũng không thể không ra quyết định.

“Hừ!

Cậu hít sâu một hơi, thân hình chầm chậm đáp xuống trên con đường phía dưới.

Những học sinh cấp ba bị ma khí của Thiên Luân lây nhiễm biến thành thây ma, khi nhìn thấy “thức ăn” mới đến, ánh mắt lập tức lóe sáng khát máu và hưng phấn, giương nanh múa vuốt lao về phía Diệp Thiên.

Hàng phía trước, hai bóng người nổi bật chói mắt nhất, mặc dù cả người đẫm máu, vết thương dày đặc trên người, nhưng vẫn không thể che giấu được dáng vẻ vốn có của mình, chính là Lục Điềm Hi.

Ban đầu, Diệp Thiên quay lại Lư Thành, chuẩn bị đến buổi đấu giá tổ chức ở khách sạn Hạo Nguyên tìm kiếm phôi thích hợp để tu luyện Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, trùng hợp lại là lễ kỷ niệm trường cấp ba, trong một tiệm internet gần trường cấp ba, cậu vô tình gặp được Lục Điềm Hi.

“Anh trai này, có thể mượn chứng minh thư của anh cho tôi mượn để lên mạng không?”

“Đàn anh, em tên Lục Điềm Hi, là học sinh mới lớp mười năm nay, tính ra thì anh hơn em ba khóa đấy!”

“Đàn anh Diệp Thiên, em chỉ là hỏi bừa thôi, không có ý so sánh anh với bọn họ, trong lòng em, mọi người đều là đàn anh đàn chị em rất kính trọng, anh đừng nghĩ nhiều!”

Cô nhóc ngây thơ hoạt bát với giọng nói trong trẻo đó dần hiện lên trong đầu Diệp Thiên khiến bàn tay không ngừng run rẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.