Cao Thủ Tu Chân

Chương 2951



Chương 2951

Lúc này, trên cổ Lục Điềm Hi có một vết thương sâu đến mức thấy cả xương, cắt đứt cả động mạch chủ, máu huyết trong cơ thế cũng gần như đã chảy hết, mà bây giờ thứ điều khiển hành động của cô ấy chính là ma khí tà ác quỷ dị kia, cô ấy đã hoàn toàn biến thành một con rối không có linh hồn và tình cảm.

Nhìn thấy nhóm người Lục Điềm Hi đã biến thành thây ma càng lúc đến càng gần, ba phút cũng đã gần hết, cuối cùng Diệp Thiên chậm rãi nâng tay lên hướng về phía trước.

Ngay khi cậu chuẩn bị nắm tay đè xuống giết chết bọn họ thì đôi mắt trống rỗng của Lục Điềm Hi đột nhiên sáng lên có chút tỉnh táo, vẻ mặt giãy giụa, lúc này bước chân lại dừng lại.

Cô ấy cứng ngắc quay cổ, tiếng xương khớp phát ra từ cổ, nhìn Diệp Thiên, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin và tuyệt vọng.

“Đàn anh… Diệp Thiên, em… Đau quá!”

Giọng nói khàn khàn và đứt quãng phát ra từ trong miệng Lục Điềm Hi, lúc này, Diệp Thiên chỉ cảm thấy luồng nhiệt tuôn trào từ trong đầu mình, động tác cứng đờ tại chổ.

Trong lúc cậu do dự, vô số học sinh cấp ba đã biến thành thây ma, cũng đã bao quanh quanh Diệp Thiên, miệng đầy máu muốn cắn về phía cậu.

“Răng rắc!”

m thanh giòn dã vang lên, từng tiếng liên tiếp nhau, đó là âm thanh do răng bọn họ bị vỡ nát khi cắn vào người Diệp Thiên, với sức tấn công này của bọn họ, sao có thể khiến Diệp Thiên bị thương chứ?

Nhưng dù răng đã vỡ nát, miệng đầy máu, thì bọn họ vẫn bám riết điên cuồng tấn công Diệp Thiên, dùng miệng đã mất răng lại tiếp tục cắn vào người Diệp Thiên.

Còn Diệp Thiên, lại cứ ngơ ngác đứng đó như vậy, không có động tác, ánh mắt sững sờ nhìn Lục Điềm Hi phía trước.

Ánh mắt Lục Điềm Hi tuy vùng vẩy không thôi, nhưng sau khi trở thành thây ma, thì bản cơ thể vẫn ép buộc cô ấy không ngừng tiến lại gần Diệp Thiên, hoàn toàn không thể khống chế được bản thân.

Hai hàng nước mắt bằng máu chảy xuống từ mắt Lục Điềm Hi, thoáng chốc, cô ấy lại lên tiếng.

“Đàn anh, cầu… Cầu anh, giết… em…

đi!”

m thanh này tựa như một người bệnh bị bệnh tật giày vò lâu người sống không bằng chết, cầu xin với bác sĩ, ánh mắt Diệp Thiên vốn đã ngơ ngấn, lúc này lập tức chấn động.

Sau đó, cậu nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài.

“Mọi người, tai họa này là bắt đầu từ anh, thân là đàn anh, anh có lỗi với mọi người!”

“Các em là những người còn lại trong những người đã chết, nhưng cũng chỉ là những thân xác không còn linh hồn!”

“Vậy thì đế đàn anh đây tiễn các em đoạn đường cuối cùng, giải thoát khỏi đau khổ vậy!”

Ngay sau câu từ cuối cùng của Diệp Thiên, cậu đột nhiên mờ bừng mắt, ánh mắt không còn mờ mịt nữa, cũng không còn do dự, lập tức đánh một chưởng xuống mặt đất.

“Soạt!”

Phệ Thiên Long Diệm sáng rực biến thành ngọn lửa phóng thẳng lên trời,quét sạch cả trăm trượng, bao phủ cả một con phố, trong ngọn lửa, từng bóng người đang hóa thành tro bụi biến mất, mà Lục Điềm Hi cũng tan biến theo, trước lúc cô ấy biến thành tro bụi, gương mặt cũng không hề đau khổ, mà chỉ có cảm giác nhẹ nhõm được giải thoát, há lớn miệng với Diệp Thiên, để Diệp Thiên hiếu được khẩu hình của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.