Cao Thủ Tu Chân

Chương 2955



Chương 2955

Diệp Thiên đang trong trạng thái căm giận cực độ, sức chiến đấu tất nhiên không phải nghi ngờ, nhưng Thiên Luân lại có thể đánh ngang tay, không hề bị lép vế với Diệp Thiên lúc này, có thể thấy được lần ma hóa này đã tăng thêm sức chiến đấu cực kỳ khủng bố cho Thiên Luân.

Nhưng Diệp Thiên đã không còn để ý đến những chuyện này, nhìn thấy Thiên Luân đỡ được công kích của mình, cậu lại khẽ rung cánh tay, chuẩn bị ra chiêu lần nữa.

Nhưng vào lúc này, Thiên Luân lại hóa quyền thành chưởng, vẽ nhẹ một cái lên hư không trước người, hư không trước người chợt hiện ra một con đường không gian ước chừng vài trượng.

“Diệp Thiên, niềm vui bất ngờ mà tôi chuẩn bị cho cậu không chỉ có vậy!”

“Đến thưởng thức ‘bữa tiệc’ cuối cùng này đi!”

Kèm theo tiếng nói của Thiên Luân, một bóng người dần dần hiện ra rõ ràng trong con đường không gian, chắn ngang giữa Diệp Thiên và Thiên Luân.

Toàn thân ông ta bị ma khí bao phủ, khuôn mặt bị ma khí ăn mòn lộ rõ dữ tợn yêu dị, móng tay ở hai tay vừa dài vừa sắc.

Ồng ta vừa xuất hiện đã nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, trong mắt lấp lóe hung ác, phát ra tín hiệu khát máu mà nguy hiểm.

Người này không phải là ai khác, chính là Thi Mạc mà mọi người đều cho rằng đã chết!

Diệp Thiên rơi vào trạng thái cực kỳ phẫn nộ, khoảnh khắc nhìn thấy Thi Mạc, trong mắt dần lấy lại một chút lý trí, nắm đấm vốn dĩ là chuẩn bị tung ra,cũng cứng rắn thu lại, động tác ngừng lại giữa không trung.

Mà Thi Mạc lại như đang nhìn con mồi, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ánh nhìn còn ấn chứa tia lạnh lẽo, hoàn toàn không có sự ấm áp ngày trước.

“Diệp Lăng Thiên!”, Thiên Luân chắp tay đứng đó, vẻ mặt cực kỳ thoải mái.

“Đây chính là “món ăn lớn” cuối cùng tôi chuẩn bị cho cậu, thế nào, có bất ngờ không?”

Vừa dứt lời gã đánh một chưởng về phía Thi Mạc, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

“Đi đi, Thiên Ma Huyễn Thân!”, sau khi giọng nói đó vang lên, Thi Mạc như nhận được một chỉ thị nào đó, ma khí trên người bỗng bùng phát, khí tức lập tức tăng lên gấp mấy lần, cả người như thế mới đắm mình vào ngọn lửa đen cuồng nộ, chỉ nhấc một bước đã bước đến chỗ Diệp Thiên.

“Cộp!

Nhưng đó chỉ là một ảo ảnh xẹt qua, ông ta đã đến trước mặt Diệp Thiên ngay tức khắc, nắm đấm bao phủ toàn ma khí không hề do dự, càng không có chút tình cảm nào đánh mạnh vào ngực Diệp Thiên.

“Hửm?”, Diệp Thiên cũng hoàn hồn ngay vào thời khắc này, cảm nhận được nắm đấm có lực cực mạnh đang lao đến gần mình, con ngươi co rút, Phệ Thiên Huyền Lực cuồn cuộn lao ra từ trong người cậu như thể thủy triều, sau đó tụ lại trước ngực cậu, kết hợp với thân thể rắn chắc của Diệp Thiên, tung ra một chiêu đỡ lại cú đấm này.

Một tiếng động trầm đục vang lên, nắm đấm của Thi Mạc đánh vào trước ngực Diệp Thiên không lệch một phân, ma khí trên cánh tay ông ta ăn mòn áo của Diệp Thiên khiến nó bị khoét một lổ lớn như cái bát.

Nhưng bản thân Diệp Thiên lại không hề động đậy, ngược lại là Thi Mạc, cơ thể hơi lắc lư, ông ta bị lực phản của lực công kích ép lùi về sau hai bước.

“Thi Mạc, ngay cả ông cũng mất đi lý trí rồi à?”

Giọng Diệp Thiên hơi bi thương, ánh mắt cũng hiện lên vẻ phức tạp. Nhưng Thi Mạc lại cứ nhìn cậu như thế, không hề có phản ứng nào khác, ông ta lùi về sau hai bước, sau đó lại giẫm bàn chân lên, hai tay đan chéo trước ngực, ma khi tụ lại từ hai bên người ông ta tạo ra một ấn kết màu đen phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.