Cao Thủ Tu Chân

Chương 2962



Chương 2962

Cảm nhận được kình lực phía trước lại gần, cậu lùi về sau nửa bước, kiếm Thánh Hồn cũng biến mất, hai tay mở rộng, tạo thành tư thế ôm lấy hư không, giống như giữa hai tay đang ôm cả một thế giới, hơi thở trang nghiêm nặng nề lan tỏa xung quanh.

“Để sức mạnh pháp tắc Địa Cầu tôi cảm nhận được ở hang ma phương Tây đến tiếp đón ông đi!”. Cậu nhẹ giọng thì thầm, giữa hai tay xuất hiện ánh huỳnh quang xanh lam, đó là hiệu quả ngắn hạn sau khi sức mạnh pháp tắc Địa ơâu kia sau khi được nâng cấp, Phệ Thiên Huyền Lực trong cơ thể cậu cũng sôi sục, dung hợp với sức mạnh pháp tắc của địa cẩu, nhẹ nhàng rời khỏi.

“Lãm Thiên Kích!”

Lần này, có sự khác biệt lớn với Lãm Thiên Kích lúc trước của Diệp Thiên, không chỉ dựa vào sức mạnh thân thể Diệp Thiên, mà còn dung hợp cả sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu.

Diệp Thiên tự tin, một đòn này có thế ngăn chặn toàn bộ thế tấn công của Thiên Luân!

“Ầm!

Diệp Thiên ôm lấy hư không, nặng nề va chạm với đầu hổ màu đen kia, tiếng nổ vang vọng, cả đất trời đều rung chuyển dữ dội, hàng loạt vết nứt lan rộng bốn phía trong không gian.

“Bình bịch!”

Mặt đất Lư Thành, hàng loạt khe nứt trống rỗng xuất hiện, từng tòa cao ốc đều sụp đổ, biến thành cát bụi, còn trận giao tranh kịch liệt trên không trung lúc này cũng đã phân thắng bại.

‘Phù!

Từng dòng máu tươi phun ra, một bóng người nghiêng ngã, rơi thẳng xuống, nặng nề rơi vào tòa cao ốc mười mấy tầng lầu, từ trên rơi thẳng xuống liên tục!

Bóng người này không phải Thiên Luân, mà chính là Diệp Thiên!

“Ầm!

Diệp Thiên bay ra từ trong đống đổ nát, khóe miệng dính máu, rõ ràng đã bị thương trong lúc va chạm vừa nãy. Mà ánh mắt cậu có chút nghi ngờ và kinh ngạc, cậu không hiểu, bản thân đã dung hợp sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu, tự đánh giá thần hoàng sử thi cảnh trở xuống cũng không ai có thể ngăn cản, nhưng Lãm Thiên Kích đã dung hợp sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu, mà cũng không đọ được một quyền của Thiên Luân?

Nội phủ cậu lúc này đã bị thương, lục phủ ngũ tạng đau nhói nha bị lửa đốt, một quyền này của Thiên Luân, có thể tạo thành vết thương thực chất cho cậu, quả thực khó mà hiểu nổi!

Như đã nhận ra nghi hoặc của Diệp Thiên, Thiên Luân đạp không lướt ngang, khóe miệng cười nhạt.

“Diệp Lăng Thiên, có phải rất kinh ngạc không? Đã sử dụng sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu, nhưng vẫn không phải đối thủ của tôi, có phải cảm thấy rất thất bại không?”

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Thiên chợt ngừng lại: “ông cũng biết sức mạnh pháp tắc?”

Vẻ mặt Thiên Luân châm chọc, chẳng ừ hử gì, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Sức mạnh pháp tắc, không phải chỉ có cậu mới có thế dùng được!”. Câu tiếp theo của gã khiến con người Diệp Thiên co lại: “Con trai sao trời ở Địa Cầu, cậu nghĩ chỉ có một mình cậu sao?”

Diệp Thiên bị một chiêu đánh trúng, tạng phủ trong cơ thể tổn thương nặng nề, cậu ho khan một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi. Cậu khó mà tin nổi, sau khi mình lĩnh hội sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu, vậy mà trên Địa Cầu vẫn còn người có thể đánh mình bị thương như vậy.

Sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu cũng không đơn giản chỉ là một loại lực lượng, càng giống như là một loại cấm đoán những gì tồn tại trên Địa Cầu, hề là sinh linh ra đời trên Địa Cầu thì đều bị nó ràng buộc, có thể nói là không hề có chút sức chống cự nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.