Cao Thủ Tu Chân

Chương 2986



Chương 2986

Tiếng kêu kinh ngạc của Hailey Ince vang vọng chân trời, không ai biết được lúc này nội tâm của bà ta sợ hãi đến mức nào.

Bà ta đã xác nhận nhiều lần, biết được Diệp Thiên đã chết mới dám tùy tiện đến đây, chuẩn bị quật mộ Diệp Thiên sau khi chết, khiến cậu chết cũng không được yên ổn, trút nỗi oán hận trong lòng mình.

Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại đứng dậy từ trong mộ cùng với sấm sét cuồn cuộn, xuất hiện trước mắt bà ta. Nỗi sợ này hoàn toàn không thể hình dung.

Nếu biết Diệp Thiên chưa chết, cho bà ta trăm lá gan, bà ta cũng không dám bước chân đến Hoa Hạ nửa bước.

Bây giờ, bà ta lại sắp phải đối mặt trực diện với sát tinh hàng đầu thế giới này, bởi vì ánh mắt của Diệp Thiên đã nhắm vào bà ta.

“Chuyện này… Diệp Đế Vương, tôi chỉ…”.

Bà ta lắp bắp, vẻ mặt có thể nói là khó coi đến tột cùng, đến lời nói cũng không rõ ràng nữa.

Bà ta vừa cất tiếng, chỉ nghe Diệp Thiên quát khẽ.

“Cút!”.

Từ “cút” vừa được thốt ra, Hailey Ince như được đại xá, không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức bay vọt lên tầng mây trên trời mà không hề ngoảnh đầu lại, không dám nán lại nửa bước.

Chỉ còn hai chị em nhà họ Ngô đứng yên tại chỗ, vô cùng kinh ngạc chứng kiến mọi chuyện, một hồi lâu sau cũng chưa hoàn hồn.

Bọn họ ngây ngốc nhìn Diệp Thiên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ cực kì hoang đường.

Diệp Thiên hồi sinh rồi sao?

Sau một lời dọa Hailey Ince tháo chạy, lúc này Diệp Thiên mới nhìn lại cơ thể mình. Cậu phát hiện chức năng của cơ thể mình đã hồi phục như xưa, không còn nguy cơ vỡ vụn như trước kia nữa. Sấm sét vạn trượng trên đỉnh đầu cậu

cũng biến mất theo, dần dần trở nên yên tĩnh.

“Là Trái Đất cứu mình sao?”, cậu lấm bẩm, siết chặt năm ngón tay.

Cuối cùng cậu cũng phản ứng lại, sở dĩ cậu có thể sống lại là vì Trái Đất đã cho cậu sinh mệnh thứ hai.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy kì quái, tinh thế hình thoi màu xanh lam xuất hiện trong ý thức của cậu rốt cuộc là gì?

“Anh Diệp Thiên?”.

Dù sao Ngô Duyệt Vũ cũng là một võ sư, tuy cực kì chấn động nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn lại, cô ấy kìm chế nỗi kích động trong lòng, hỏi Diệp Thiên: “Là anh thật sao?”.

Bấy giờ Diệp Thiên mới ý thức được mình đã bỏ quên hai chị em nhà họ Ngô này, lập tức bước ra khỏi quan tài, leo từng bước ra khỏi hố sâu.

“Tiểu Vũ, chị Tinh, là em đây!”, Diệp Thiên nhìn hai người họ, gật đầu đáp: “Hình như em sống lại rồi!”.

“Sống lại?”.

Hai cô gái lại càng kinh hãi, nhưng nghĩ đến Diệp Thiên vốn là người đứng đầu thế giới hiện nay, tất nhiên sẽ có một số năng lực khác với người thường, thế là bọn họ bớt sợ hãi, thay vào đó là mừng rỡ điên cuồng.

“Anh Diệp Thiên, thật tốt quá, anh không sao thì tốt quá!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.