Cao Thủ Tu Chân

Chương 2988



Chương 2988

Đối với những kẻ đã phản bội một lần, cậu tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội lần thứ hai.

“Anh Diệp Thiên!”, Ngô Duyệt Vũ huơ nắm đấm, tò mò hỏi: “Anh chuẩn bị lúc nào đi dạy dỗ đám người phản bội đó?”.

“Dạy dỗ bọn họ?”, nghe câu hỏi này, Diệp Thiên hơi trầm ngâm, sau đó cười gượng lắc đầu.

“Bây giờ e là anh vẫn chưa có cách nào để đối phó với bọn họ”.

“Vì sao?”, Ngô Duyệt Vũ vô cùng ngạc nhiên. Từ sau khi chứng kiến uy thế ngút trời của Diệp Thiên trong trận chiến ở đảo Rồng, cô ấy đã có một nhận thức mới về Diệp Thiên. Cô ấy biết Diệp Thiên là một cao thủ tài giỏi, sát phạt quyết đoán, chưa bao giờ dây dưa.

Đối mặt với kẻ phản bội, đáng lẽ cậu sẽ không nhân nhượng mà quét sạch bọn họ mới đúng, vì sao lại nói mình không có cách?

Câu trả lời của Diệp Thiên lại khiến cô ấy và Ngô Duyệt Tinh sững sờ.

“Bởi vì bây giờ anh không còn chút tu vi nào”.

Bầu không khí giữa ba người rơi vào im lặng trong thời gian ngắn, một lúc sau, Ngô Duyệt Tinh mới ngạc nhiên kêu lên.

“Cái gì?”.

Cô ấy không tin được nhìn Diệp Thiên, há hốc miệng: “Em không còn tu vi nữa à?”.

“Cho nên lúc trước ở thôn Vượng Trúc…”.

Không đợi cô ấy nói xong, Diệp Thiên đã trịnh trọng gật đầu.

Lúc trước cậu sống lại bước ra khỏi mộ, sở dĩ cậu bảo Hailey Ince cút là vì cậu hoàn toàn không thể làm gì bà ta.

Sau khi sống lại, mặc dù các chức năng trên cơ thể cậu đều đã hồi phục bình thường, nhưng lại không thể sánh bằng cậu của quá khứ. Bất kế là sức mạnh tinh thần, Phệ Thiên Huyền Lực hay Phệ Thiên Thần Thể, cậu đều đã mất hết tất cả. Lúc này đây, cậu chỉ là một thanh niên có tố chất cơ thể mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi, hoàn toàn không thể sử dụng được sức mạnh của trước kia.

Nếu không phải vậy, với tính cách của cậu đã giết chết Hailey Ince từ lâu, sao có thể thả bà ta đi được chứ?

“Tiểu Thiên, em…”, Ngô Duyệt Tinh vô cùng lo lắng nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên từng là người đứng đầu thế giới ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, vậy mà bây giờ cậu đã mất đi sức mạnh, mặc dù được sống lại, nhưng lại trở thành người bình thường. Sự chênh

lệch to lớn này khiến cô ấy lo rằng Diệp Thiên sẽ không chịu nổi cú sốc nặng như vậy.

Ngô Duyệt Vũ cũng không nhịn được ôm chặt cánh tay Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, sức mạnh của anh mất hết thật rồi sao?”.

Ánh mắt Diệp Thiên trầm tĩnh, không hề có sự mất mát và hoảng loạn khi mất đi sức mạnh, ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Đối với cậu mà nói, ngay cả cái chết cậu cũng đã đối mặt, chỉ là mất đi sức mạnh thì chẳng có gì to tát.

“Thay vì nói mất đi sức mạnh, đúng hơn là sức mạnh của anh đã bị phong ấn .

Cậu vừa nói vừa đưa tay lên, mở lòng bàn tay ra.

Hai cô gái nhìn vào đó, giữa lòng bàn tay Diệp Thiên có một ấn kí kì lạ hình vuông. Ấn kí này có tống cộng bốn hàng, mỗi hàng đều có bốn chữ biết cực kì nhỏ, nhưng lại không phải chữ Hán mà bọn họ quen thuộc, cũng không phải chữ viết phương Tây, ngược lại toát ra luồng khí tức cổ xưa mà bí ấn, giống như một chuỗi mật mã bí ẩn nào đó.

“Anh nói thứ đó đã phong ấn sức mạnh của anh sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.