Cao Thủ Tu Chân

Chương 3033



Chương 3033

Trên tháp Minh Châu Phương Đông, tòa kiến trúc hàng đầu Trung Hải, các thiết bị như thang máy đều tê liệt, thang bộ ở tầng trệt cũng xuất hiện tình trạng đổ vỡ ở trình độ nhất định, chặn đứng lối đi xuống khỏi tháp. Có mấy chục người bị nhốt trong đỉnh tháp, nhìn quái vật khổng lồ ở phía xa đến gần từng bước, hầu như mỗi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng.

Trong đó chỉ có một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi là không hề sợ hãi, đứng bên lan can của đỉnh tháp, vẻ mặt không hề dao động, không chút sợ sệt.

Cô ấy mặc sườn xám, vóc người mảnh khảnh, nhanh nhẹn hoạt bát. Dù là ở trong tình huống nguy cấp thế này, vẫn có không ít ánh mắt của nam giới nhìn về phía cô ấy, tràn đầy tán thưởng và mến mộ.

Cô gái đó tên là Kỷ Nhược Tuyết, cô nàng ngôi sao nổi tiếng này đã xa Diệp Thiên lâu ngày, từ sau trận chiến giữa Diệp Thiên và ông tổ nhà họ Cận ở cảng Đảo thì không còn gặp lại Diệp Thiên nữa.

Trước đây không lâu, tin tức cái chết của Diệp Thiên truyền ra làm cô đau đớn không nguôi. Nếu không phải bạn bè bên cạnh lúc nào cũng đề phòng, cô ấy đã tự sát từ lâu.

Mấy ngày trước, tin tức Diệp Thiên tái xuất đánh sập Long Trì truyền ra, cô ấy tức khắc khôi phục phong thái của ngày xưa. Cô dự định hoàn thành công việc cuối cùng của mình ở Trung Hải sẽ đến thủ đô tìm Diệp Thiên, nào ngờ lại gặp phải trận tập kích này.

“Anh có đến kịp hay không?”.

Cô ấy nhìn thảm cảnh ở bên dưới, ánh mắt tràn ngập bi thương, trong đầu hiện lên thân hình thẳng tắp đội trời đạp đất của Diệp Thiên.

Đúng lúc đó, quái vật hình sói khổng lồ lại gào lên một tiếng, một luồng sóng âm lan ra với hắn làm trung tâm. Nước biển có thể tính bằng triệu tấn bị sóng âm của hắn dẫn dắt, hóa thành con sóng thần cao mấy chục mét, diện tích cả nghìn mét, lao thẳng tới trung tâm thành phố Trung Hải.

Nơi sóng thần lướt qua, thế như chẻ tre, vô số kiến trúc cao vút bị nó đánh nát cứ như đậu hũ, đồng loạt ngã sụp xuống. Sóng thần vẫn không dừng lại mà tiếp tục tiến tới, đã sắp đến gần tháp Minh Châu Phương Đông.

Một khi sóng thần lướt qua, tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của Trung Hải sẽ đổ sụp hoàn toàn. Mấy chục người bị nhốt trên tháp đã tràn ngập tuyệt vọng.

Chỉ có Kỷ Nhược Tuyết vẫn đứng đó, ánh mắt đầy vẻ quật cường và bất khuất, cùng với… lòng tin tuyệt đối vào người đàn ông đó.

“Soạt!”.

Sóng thần ập đến, sóng biển còn chưa đến nơi, luồng gió mạnh mẽ đã đến trước một bước, cuốn mái tóc đen nhánh của Kỷ Nhược Tuyết lên cao, tung bay theo gió.

Những người khác đã rơi vào vực sâu tuyệt vọng, còn cô ấy lại bám chặt hàng rào sắt, không lộ ra chút vẻ sợ hãi nào.

Bởi vì vào lúc nguy cấp nhất, cô ấy đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Bóng hình đó chỉ cao khoảng một mét tám mươi lăm, trông vô cùng nhỏ bé trước ngọn sóng cao mấy chục mét. Cậu chỉ đứng đó, ngay giữa không trung, nhưng lại giống như thiên trụ nối liền đất và trời, không thể lay động, khó mà nghiêng đổ.

“Dừng!”.

Một giọng nói hờ hững quen thuộc vang lên, chợt thấy con sóng khổng lồ đó ào ạt ập tới, lập tức bị lõm xuống từ bên trong. Sau đó, triệu tấn nước biển giống như gặp phải vách tường vô hình, bị chặn lại toàn bộ.

Nhiều người bị biến cố đột ngột xảy ra này làm kinh ngạc. Ngay lúc này, trên trời cao, bóng người đứng sừng sững giữa không trung cũng quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Kỷ Nhược Tuyết, chứa đựng vẻ dịu dàng và quan tâm.

“Xin lỗi, hình như tôi đến muộn rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.