Cao Thủ Tu Chân

Chương 3063



Chương 3063

Họng pháo nhô ra vô số hiệu Atula chính là pháo chết chóc, một pháo vừa bắn ra, tất cả mọi người đều sẽ hóa thành hạt bụi!

Ngay khi cảm xúc tuyệt vọng bao trùm lên tất cả mọi người thì Diệp Thiên ở trong quỹ đạo chính diện của Tu La Pháo đột nhiên quay người, nhìn về phía Kỷ Nhược Tuyết.

Hai người cách nhau vài ki-lô-mét, nhưng dù không nhìn rõ, Kỷ Nhược Tuyết cũng có thể cảm nhận được, Diệp Thiên đang cười.

Đúng vậy, trong tuyệt cảnh khi cái chết cận kề, Diệp Thiên mỉm cười rồi! Đây không phải là nụ cười thản nhiên khi đối diện với thần chết, cũng không phải nụ cười cay đắng khi không thể vãn hồi điều gì, mà là một nụ cười rạng rỡ như trút được gánh nặng.

Giống như Diệp Thiên cuối cùng cũng quyết định được điều gì đó, ánh mắt cậu nhìn về thế giới này tràn ngập vẻ lưu luyến và bịn rịn.

“Tôi biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ là tôi vẫn luôn đè nén, không muốn ngày này đến sớm như vậy!”

“Tiếc rằng bây giờ đã đến thời khắc quan trọng, không thế chọn lựa nữa rồi!”

Sau tiếng thở dài rất khẽ của hắn, Tu La Pháo đã nạp năng lượng xong xuôi cũng lộ ra vẻ mặt dữ tợn, một chùm sáng năng lượng bẳn ra từ lồng ngực của tên đó.

Ban đầu, luồng sáng này chỉ có độ lớn hơn mười trượng, nhưng đúng lúc hắn bắn ra thì hấp thụ vô số linh khí của đất trời từ bốn phương tám hướng hội tụ về. Chỉ trong thời gian ngắn, nó đã từ hơn mười trượng mở rộng tới độ lớn gần trăm trượng.

Năng lượng bao hàm trong đó có thể hủy diệt đất trời, đến cả vũ khí hạt nhân nặng cả chục triệu tấn trên Trái Đất cũng không thể sánh bằng.

Đây chính là uy lực tối thượng khi kết hợp người tu tiên và vũ khí khoa học đỉnh cao đấy! Chùm năng lượng khổng lồ ập tới, Diệp Thiên đứng mũi chịu sào nên bị nhấn chìm ngay lập tức.

Mà ngay khi mọi người đều tưởng rằng mọi thứ kết thúc tại đây, chỉ đợi bị hủy diệt thì cảnh tượng bỗng dưng bị đóng băng.

Biếu cảm điên cuồng của Cam La cũng đông cứng vào lúc này! Hắn cảm nhận được, pháo năng lượng vốn phải phá hủy tất cả bằng khí thế không gì ngăn cản được bỗng dưng bị ngăn lại giữa không trung.

Hắn không hiểu, lúc này đây, dù nhìn khắp Trái Đất này, còn ai có thể ngăn cản được đòn tấn công hủy diệt của Tu La Pháo nữa?

Bởi vì diện tích bao phủ của Tu La Pháo quá lớn nên hắn không thấy rõ tình hình phía trước, nhưng Kỷ Nhược Tuyết và những người khác đứng sau lưng Diệp Thiên thì nhìn thấy rất rõ. Tất cả mọi người đều sững sờ trong khoảnh khắc này, cùng với biểu cảm vô cùng thành kính, giống như trông thấy một vị tiên phật tại thế đang thi triển khả năng thần thông của mình.

Chỉ thấy Diệp Thiên chắp một tay sau lưng, một bàn tay khác nhẹ nhàng nâng lên, mà chính nhờ bàn tay này khiến luồng năng lượng đủ để phá hủy Trung Hải và tất cả mọi thứ trong phạm vi mười ki-lô-mét xung quanh phải dừng khựng giữa không trung.

Trên đỉnh đầu Diệp Thiên, ba đóa hoa gần như trong suốt lặng lẽ nở ra, vết thương trên cơ thể cậu nhanh chóng hồi phục, mà trong mẳt cậu lộ vẻ tiếc nuối cùng cảm khái, sau đó lòng bàn tay nhẹ nhàng gạt một cái.

Cùng với một tiếng quát khẽ, vô số linh lực của trời đất vừa mới ngưng tụ kia, Tu La Pháo do sức mạnh tinh thần của Cam La và chân lực của một vị cường giả thiên quân khác thúc đẩy bổng chốc bị nứt vỡ từ giữa, luồng năng lượng vỡ ngay giữa không trung, hóa thành vô số linh lực thấm vào trời đất, tiêu tán mất hút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.